Hôm nay Nam Hành Tri nghỉ ngơi tắm gội, không cần lên triều, đến giữa giờ cơm trưa thì Lý thị đem việc này nói cùng Nam Hành Tri.
Đương nhiên, không phải là bình tĩnh nói mà là lã chã chực khóc, bộ dáng nhu nhược, nước mắt như hoa lê rơi trong mưa, hơn nữa nàng hôm nay đạm bạc tao nhã, trang điểm nhẹ nhàng, hốc mắt đỏ lên làm người đối diện trìu mến.
"Ngày mai là sinh thần Bảo Linh quận chúa, lão gia cũng biết, Bảo Linh quận chúa chính là nữ nhi mà trưởng công chúa thương yêu nhất, trưởng công chúa kia có bao nhiêu tôn quý không cần phải nói, đến hoàng thượng đối với nàng ta cũng phải nhường nhịn ba phần."
Lý thị nói, nhịn không được lại lau lau nước mắt trên khóe mắt, "Kiều Kiều năm nay đã mười lăm tuổi rồi, vất vả lắm mới có cơ hội được giao lưu cùng những quý nữ đó, dựa vào cái gì mà Nam Hi vừa trở về liền chặt đứt cơ hội này? Nó có phải vì chính mình không vừa ý mà muốn cố ý làm Kiều Kiều khó xử? Đại phu nhân đã giáo dưỡng nữ nhi thế nào?"
Nam Hành Tri nghe được, nhíu thẳng mày: "Nguyên thị quả thực thật quá đáng!"
Lý thị nghe thấy câu nói vậy liền biết Nam Hành Tri có phần tức giận, trong lòng thầm đắc ý, mày đẹp lại chau lại như cũ, làm ra bộ dáng ép dạ cầu toàn, "Thϊếp thân mỗi ngày đều nói với Kiều Kiều, đối với tỷ muội phải tương thân tương ái, càng không thể vô lễ với đại phu nhân cùng tỷ tỷ, chỉ sợ là hôm nay Kiều Kiều không biết Nam Hi hồi phủ, cho nên thϊếp thân suy đoán, có lẽ lễ nghĩa của Kiều Kiều không được chu đáo, chọc đại tiểu thư tức giận?"
"Thân là đích trưởng nữ tướng phủ, một chút rộng lượng cũng không có."
Nam Hành Tri lạnh lùng hừ một tiếng, "Lục Phi, ngươi đi nói cho đại phu nhân một tiếng, nói ta cần dùng bạc, bảo nàng ấy lấy năm ngàn lượng cho ta."
"Vâng."
Thị vệ Lục Phi bên người Nam Hành Tri nhận lệnh mà đi.
Lý thị cơ hồ muốn cất tiếng cười to, lại cố gắng đè nén xuống, ôn nhu dựa sát lại, gắp một khối thịt cho Nam Hành Tri: "Tướng gia đối với thϊếp thân thật tốt, mau ăn thịt cho bổ thân thể."
Nam Hành Tri bị Lý thị làm cho cao hứng, vẻ tối tăm trên mặt cũng chậm rãi biến mất: "Loại vàng bạc tục vật này sau này trước mặt ta đừng nhắc tới, ta không kiên nhẫn nghe cái này."
Mỗi lần nghe nói tới vàng bạc, hắn liền nhịn không được nghĩ đến xuất thân của thê tử nguyên phối, một nữ thương hộ ti tiện lại công khai bá chiếm vị trí phu nhân thừa tướng, thật sự làm nhân tâm hắn không vui.
"Lão gia đừng giận, thϊếp thân về sau không đề cập tới không phải là được rồi sao?"
Lý thị nhoẻn miệng cười duyên, "Lão gia một lòng chỉ đọc sách thánh hiền, là thanh quan hiền thần lòng mang thiên hạ, thϊếp thân là tục nhân hơi tiền lây dính, ăn uống may mặc đều không rời nó được, còn phải dựa vào lão gia cảm hóa."
Nam Hành Tri hừ một tiếng: "Miệng nàng thật biết nói chuyện."
Vậy người phải chịu chiêu này mới được.
Lý thị trong lòng mừng thầm, nụ cười trên mặt lại càng thêm xán lạn, không ngừng gắp đồ ăn cho hắn.
Qua một hồi lâu, Lý thị bất động thanh sắc mà mở miệng: "Lão gia, đại tiểu thư không phải bị Nhϊếp Chính Vương nhốt ở vương phủ sao? Như thế nào lại đột nhiên trở về? Có phải Nhϊếp Chính Vương..." Chán ngấy đối với nàng?
Một câu cuối cùng Lý thị thông minh mà không nói, nhưng ý tứ chính là ý đó.
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Nam Hành Tri trong nháy mắt lạnh xuống dưới: "Ta còn không biết chuyện là như thế nào?"
"Lão gia cũng không biết chuyện là như thế nào? Đại tiểu thư chưa nói sao?"
Lý thị kinh ngạc hô lớn: "Lão gia chính là phụ thân thân sinh của đại tiểu thư, đại tiểu thư sao lại không coi lão gia ra gì? Chuyện này..."
"Tướng gia!"
Lục Phi thật sự đã trở lại, khom mình hành lễ.
"Nhanh như vậy đã đem bạc về rồi à?"
Lục Phi lắc đầu: "Đại tiểu thư bị thương, tâm tình phu nhân không tốt, phân phó rằng ai cũng đều không muốn gặp."
Sắc mặt Lý thị biến đổi, Nguyên thị đây là cố ý muốn cùng nàng đối nghịch?