Ngọc Lam bước đến đứng bên cửa sổ, ánh sáng đèn thành phố buổi đêm nhạt nhòa len lỏi qua tấm rèm mỏng, phủ lên căn phòng sang trọng một màu vàng ấm áp. Cô hít một hơi thật sâu, lòng đầy lo lắng nhưng cũng tràn ngập hy vọng. Cô đối diện với Thành, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sự căng thẳng: "Em... em có thai rồi."
Ánh mắt Thành chợt đóng băng, như thể thời gian ngừng trôi. Anh ta nhìn Ngọc Lam, đôi mắt đầy nghi ngờ và phức tạp, như vừa nghe một tin không thể tin nổi. Giọng anh trầm xuống, khẽ hỏi: "Em chắc chứ? Chúng ta đã cẩn thận mà."
Ngọc Lam gật đầu, đôi mắt long lanh ngấn lệ. Cô cố kìm nén cảm xúc, nhưng giọng nói vẫn run rẩy: "Em chắc chắn. Em đã đi khám rồi."
Thành quay phắt lại, tờ giấy trắng bay xuống sàn. Anh nắm chặt tay cô, mắt xuyên thấu ý đồ của cô:
"Vậy việc em uống thuốc tránh thai là giả? Em dám lừa anh?!"
Ngọc Lam gạt nước mắt, giọng đanh lại:
"Là anh đã đẩy em vào đường cùng! Anh nghĩ em muốn làm kẻ thứ ba suốt đời ư?"
Chuông điện thoại Thành réo liên hồi. Chữ "Vợ"nhấp nháy như lưỡi dao trước mắt Ngọc Lam. Anh muốn đẩy cô ra, áo sơ mi bị bàn tay cô nắm đến nhàu nát, giọng anh khàn đặc:
"Anh phải về..."
Cô chặn lối, tay ôm bụng:
"Nếu anh bước ra khỏi cửa, em sẽ đập bụng mình vào cạnh bàn này!"
Thành đơ người, tay siết chặt thành cửa. Bên ngoài, bất chợt đổ mưa. Tiếng mưa gào thét như tiếng khóc của một đứa trẻ chưa chào đời.
Thành thở dài, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra xa thành phố nhỏ bé hỗn loạn bên ngoài cửa kính. Ngọc Lam cảm thấy tim mình đập thình thịch, cô sợ rằng Thành sẽ nhẫn tâm bắt cô phải từ bỏ đứa bé. Cô tiến lại gần vòng tay ôm lấy anh, giọng nói đầy đau đớn, nước mắt lăn dài: "Anh Thành, em biết anh luôn muốn có một đứa con. Chị ta không thể cho anh nhưng em có thể. Em xin anh hãy giữ đứa bé này. Em yêu anh... em muốn chúng ta có một gia đình thực sự."
Thành quay lại, đôi mày nhăn lại như thể đã suy nghĩ về một quyết định quan trọng, ánh mắt anh đầy suy tính. Rồi anh thở dài, tắt chuông điện thoại vẫn reo âm ỉ kia. Anh vuốt lưng cô, nhẹ nhàng nói, giọng trầm ấm nhưng đầy lo lắng: "Em đừng lo, anh sẽ không bắt em làm điều gì em không muốn. Nhưng chúng ta cần phải suy nghĩ kỹ về chuyện này."
Ngọc Lam cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, nhưng cô vẫn không thể xua đi nỗi lo lắng về tương lai. Cô biết rằng việc có thai sẽ khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn, nhưng cô hy vọng rằng Thành sẽ đứng về phía cô và đứa bé. Cô chỉ muốn một gia đình riêng của mình, người đàn ông thuộc về mình.
8:00 sáng hôm sau trong phòng làm việc, điện thoại Thành rung liên hồi. Anh mở điện thoại, mặt biến sắc.
Mà Ngọc Lam ngồi tại bàn làm việc cũng chới với khi thấy tin nhắn chửi rủa từ số lạ: "Đồ đĩ mang bầu!" Cô kinh hãi rồi ngất đi trong tiếng sợ hãi hò hét của đồng nghiệp.
Sau ngày hôm ấy, trong công ty, các nhân viên ngỡ ngàng khi Ngọc Lam nhận được thông báo thuyên chuyển công tác ở chi nhánh thành phố khác. Ba mẹ cô dù không nỡ nhưng cũng không muốn làm lỡ tiền đồ của con gái mình. Chỉ là mọi người không ai ngờ Ngọc Lam được sắp xếp sống trong sự sung túc và thoải mái tại căn biệt thự ven biển Thành.
Mỗi ngày, Ngọc Lam đều được người hầu chăm sóc từng bữa ăn, giấc ngủ, và không phải lo lắng về bất cứ điều gì. Cô dành phần lớn thời gian để nghỉ ngơi, đọc sách, và mơ về tương lai tươi đẹp khi đứa trẻ chào đời và Thành sẽ chính thức trở thành chồng của cô.
Ánh chiều tà nhuộm tím khu vườn sau biệt thự, Ngọc Lam ngồi thẫn thờ trên ghế đá, bàn tay lạnh ngắt khẽ xoa lên bụng tròn căng. Mùi hoa nhài thoang thoảng quyện cùng mồ hôi lạnh trên gáy – cô vừa trải qua cơn đau thắt báo hiệu ngày sinh cận kề. Từng đợt gió xào xạc rít qua tán lá như thì thầm lời cảnh báo: Thành đang lạnh nhạt dần.
Mỗi cuộc gọi của cô đều vấp phải giọng nói lạnh lùng của người thư ký, "Anh ấy đang họp khẩn, để tôi nhắn lại." Cô siết chặt điện thoại, móng tay đào hằn lên lòng bàn tay. Liệu có phải anh đang trốn tránh, hay đã chán ghét cô không còn xinh đẹp? Nụ cười âu yếm mỗi lần Thành vuốt ve bụng cô, đôi mắt lại lấp lánh thứ ánh sáng khó hiểu. "Em là mẹ của người thừa kế duy nhất của anh mà", giọng người đàn ông trầm xuống, ngón tay chạm vào chiếc nhẫn cưới chưa bao giờ rời khỏi tay.
Một tháng. Chỉ còn một tháng nữa.
Chiều định mệnh ập đến khi hai bóng đen lặng lẽ xuất hiện trước hiên. Người thư ký mỉm cười lễ phép gật đầu chào, còn gã đàn ông mặc vest đen tự xưng là luật sư mở cặp da, lôi ra xấp giấy tờ dày cộp. "Đây là bản sang tên căn biệt thự của ông Thành cho cô," giọng gã luật sư trơn như dầu, "Chỉ cần ký vào đây căn biệt thự triệu đô này sẽ thuộc về cô." Ngọc Lam nín thở, tim đập thình thịch. "Anh ấy vẫn lo cho mình." Niềm vội vã khiến cô cầm bút ký vội vã, mắt lướt qua những dòng chữ nhỏ chi chít. Gã luật sư khẽ nhíu mày, ngón trỏ đè mạnh lên trang giấy cuối – chỗ ký tên nguệch ngoạc của cô.
"Chúc mừng cô," thư ký mỉm cười, ánh mắt lạnh băng liếc xuống bụng cô, "Chúc cô mẹ tròn con vuông, sớm sinh quý tử cho ông chủ." Bọn họ nhanh chóng thu dọn hồ sơ, chào cô rồi rời đi. Tiếng bàn luận của họ hòa vào tiếng lá xào xạc, để lại nỗi buốt giá sau lưng Ngọc Lam.
Nắng tắt.
Căn biệt thự nguy nga chìm vào bóng tối, như muốn nuốt chửng niềm hạnh phúc mong manh của người đàn bà mang thai.
(Đọc và thảo luận để mình có động lực up nhé)