Sau đêm cuồng nhiệt ấy, trái tim Ngọc Lam như bị xiềng xích bởi mối tình vụиɠ ŧяộʍ. Cô chấp nhận đánh đổi tất thẩy trong cuộc tình không danh phận, dẫu biết mình đang lạc bước giữa mê cung tối tăm chẳng thấy lối về. Cô cố gắng che đậy, nhưng dưới mái nhà chung của công ty, những ánh mắt tò mò và tiếng xì xào như lưỡi dao sắc lẹm, cứa vào danh dự cô từng chút một. Sự ưu ái thái quá của giám đốc – từ việc đặc cách cho cô chuyển chính thức sớm đến những lần hẹn hò sau giờ tan làm trễ– khiến những thực tập sinh khác nhỏ giọng chua ngoa: “Thứ con gái lẳиɠ ɭơ, không biết liêm sĩ."
Còn những nhân viên lâu năm trong công ty như xem kịch vui. Bởi đôi khi không ai hiểu sếp bằng chính nhân viên của họ.
Xem kìa: Một đóa trà hoa thanh khiết xinh đẹp cũng bị danh lợi du͙© vọиɠ nhúng chàm.
Minh Anh – chàng trai luôn hướng về cô – đứng lặng giữa phòng làm việc, nghe tiếng đàm tiếu về người con gái anh khao khát, tim như bị dao đâm. Anh chặn Ngọc Lam trước thang máy, giọng nghẹn lại: “Em có thể… chấp nhận anh không? Chỉ cần em gật đầu, mọi tin đồn sẽ tan thành mây khói!”
Ngọc Lam đáp lại bằng cái lắc đầu dứt khoát, nụ cười gượng gạo nhuốm màu tội lỗi: “Anh Minh Anh, em thực sự cảm kí©ɧ ŧìиɧ cảm của anh. Nhưng em không thể đáp lại."
“Vậy những lời họ nói… về em và giám đốc…” – giọng anh vỡ vụn.
“Người em yêu... không phải là giám đốc, chỉ là em muốn tập trung cho sự nghiệp. Những lời đồn ác ý kia là do những thực tập sinh khác ghen tỵ bôi xấu em mà thôi."
Nói xong cô xoay người bước đi, để mặc trái tim chân thành của chàng trai trẻ rơi xuống đất, vỡ thành trăm mảnh.
Trong buổi chiều màu hoàng hôn, hai vợ chồng già – ba mẹ Ngọc Lam- hai vị giáo viên sắp về hưu vẫn giữ nếp sinh hoạt bình dị. Sau khi đi dạy về họ thường tản bộ quanh công viên, rồi theo thói quen ghé quán cóc nhâm nhi cà phê phin thơm lừng. Họ tưởng rằng cuộc đời về già chỉ còn tiếng cười con cháu, nào ngờ một buổi chiều nọ, họ tình cờ gặp đồng nghiệp của con gái mình.
Cuộc trò chuyện với Minh Anh trong quán cà phê vỉa hè khiến họ chết lặng.
“Cháu nghe nói… Ngọc Lam đang yêu người đã có gia đình”– chàng trai cúi mặt, giọng đầy buồn rầu tiếc nuối.
Mẹ Ngọc Lam mặt mày tái mét, tay run run cố nuốt ngụm cà phê đắng ngắt: “Con bé nhà tôi hiền lành, sao dám làm chuyện tày trời?!”
“Có lẽ cô ấy không biết…” – Minh Anh nói như giọt nước tràn ly – "Cô ấy còn quá trẻ rất dễ bị lừa dối."
Đêm đó, căn phòng nhỏ ngập tiếng thở dài. Ngọc Lam cắn môi nghe mẹ khuyên: “Con gái à, tình yêu mù quáng chỉ là ngọn lửa thiêu đốt tương lai!” Cô gật đầu như cái máy, lòng quặn đau khi nhớ đến vòng tay giám đốc vẫn còn hơi ấm trên da thịt.
"Con không yêu ai cả, ba mẹ đừng nghe những lời đồn thổi vô căn cứ."
Ngọc Lam tuy trấn an ba mẹ, nhưng trong lòng đầy uất ức, u sầu. Tình yêu nào có thể lý trí đến thế. Nhất là tình yêu đầu của cô gái trẻ mới bước chân vào đời. Nó nồng nhiệt lại đầy mê muội, tràn ngập cám dỗ. Tựa trái cấm vườn địa đàng không thể ngừng khao khát.
Sáng hôm sau, bó hoa hồng đỏ thẫm đặt chễm chệ trên bàn làm việc của cô. Tấm thiệp mạ vàng ghi dòng chữ của Tuấn – giám đốc một công ty lớn, đối tác mới của công ty cô, người đàn ông mới chỉ gặp cô một lần đã theo đuổi cô khiến cả công ty xôn xao. Tiếng huýt sáo cùng ánh mắt dò xét của đồng nghiệp khiến Ngọc Lam ngột thở. Cô lặng nhìn những cánh hoa mềm mại, tự hỏi: “Liệu mình có đang bước từ vực thẳm này sang vực thẳm khác?”