Bi Kịch Của Đóa Trà Mi

Chương 5: Hố sâu vực thẳm

Nửa đêm, Trâm bắt một chiếc taxi để đến bến xe, hy vọng sẽ đến một thành phố xa lạ để bắt đầu lại cuộc đời. Nhưng số phận không mỉm cười với cô. Xe của Trâm bị một nhóm cướp chặn lại. Chúng là một băng đảng nguy hiểm, chuyên cướp bóc và buôn người, chúng chuyên cấu kết với tài xế bắt người khách đi xe đêm. Khi thấy Trâm xinh đẹp, chúng nảy sinh ý đồ đen tối.

Trâm bị bắt cóc, bị đánh đập và cưỡng bức ngay trong đêm đó. Ở trong khu đất bỏ hoang, trong chiếc taxi chật hẹp, cô bị bốn gã đàn ông thay nhau cưỡng bức. Cô gào khóc, van xin, nhưng không ai đến cứu. Từng gã, từng gã đều như con quái vật hung tợn không ngừng gặm cắn thân xác cô. Những con quái vật đen đúa tanh hôi không ngừng chen vào tất cả những lỗ hỗng trên cơ thể cô. Chúng chèn ép, cố banh mở khiến da thịt cô rách toác chảy máu, cô đau đớn đến muốn ngất đi. Những cú thúc điên cuồng khiến khoang sinh sản bị tổn thương, cô bị sảy thai. Thế nhưng bọn chúng không buông tha cô. Bọn chúng nhốt cô trong một căn phòng tối tăm, không cửa sổ, không ánh sáng. Trâm hoảng loạn, cơ thể bị tổn thương nghiêm trọng. Cô tuyệt vọng, gào thét kêu cứu, nhưng vô vọng, cô nhận ra mình không thể làm gì để thoát khỏi tình cảnh này.

Thời gian trôi qua, Trâm phát hiện mình lại mang thai. Cô không biết đứa bé là của ai – có lẽ là của một trong những tên cướp đã cưỡng bức cô. Cô cảm thấy đau đớn và nhục nhã, nhưng không còn cách nào khác, cô đã nói với bọn chúng cầu xin chúng thương tình tha cô. Nhưng không, chúng như thấy được món hời, chúng ngăn cô từ tử, chúng bắt cô phải chấp nhận sống trong sự kiểm soát của bọn chúng. Bụng Trâm càng ngày càng lớn, bọn chúng vẫn thay phiên nhau chơi cô, chúng vừa cùng nhau đâm rút vừa cười da^ʍ tà.

"Cái lỗ này giãn rồi lúc sinh chẳng phải dễ hơn sao?"

"Sinh xong khâu chặt hơn một chút là được. Lúc đó có khi chơi càng sướиɠ."

Khi Trâm sinh con, bọn cướp lập tức đem đứa bé đi bán. Chúng không cho cô được nhìn mặt con, không cho cô được ôm con lấy một lần. Trâm gào khóc, van xin, nhưng chúng chỉ cười nhạo và đánh đập cô. "Mày chỉ là công cụ kiếm tiền cho bọn tao thôi!" – một tên trong băng nói, giọng đầy khinh bỉ.

Sau khi sinh con, vì bác sĩ "chui" của bọn chúng nói cô đã từng bị sảy thai, khoang sinh sản tổn thương, mang thai lần này đã là cực hạn, nếu tiếp tục có thai cô sẽ chết. Bọn chúng tiếc nếu cô chết sẽ mất đi một món hàng. Vì thế, Trâm bị bán đến một ổ mại da^ʍ, bị ép phải tiếp khách làng chơi. Bọn chúng biến cô thành một công cụ kiếm tiền. Cô giống như một cánh hoa bị vắt kiệt nhựa sống, phải tồn tại trong sự đau đớn và mệt mỏi. Cô bị buộc phải đối diện với những ánh mắt thèm khát, những bàn tay thô bạo, và những đòi hỏi vô tận. Mỗi ngày trôi qua, cô như một bóng ma, một linh hồn tan vỡ, không còn nhận ra chính mình trong gương. Cô sống vô hồn, trái tim đã hoá đá, chỉ còn lại nỗi đau và sự tuyệt vọng, như một con thú bị thương, không còn cách nào để thoát khỏi cái l*иg vô hình đang giam giữ mình.

Trong những đêm dài đen tối, Trâm thường khóc thầm, nhớ về quá khứ, nhớ về gia đình, và nhớ về đứa con mà cô chưa từng được ôm ấp. Cô tự hỏi, liệu mình có bao giờ có thể thoát khỏi địa ngục này? Liệu cô có bao giờ được gặp lại con? Hay vĩnh viễn chôn vùi thể xác và linh hồn nơi dơ bẩn này.

Hai năm sau cô được gia đình đón về nhờ cuộc truy quét mại da^ʍ của công an khu vực. Cha mẹ cô khóc hết nước mắt vui mừng vì cuối cùng cũng tìm lại được cô. Nhưng không ngờ đoàn tụ với họ lại là một đứa con gái thân tàn ma dại điên điên khùng khùng.(Để xem chương bản full H + hãy yêu thương thăm hỏi tác giả nhé)

(Đọc và thảo luận để mình có động lực up nhé)