Ngay lúc này, vang lên tiếng của một cô gái: “Tôi khuyên mấy người đừng có ý đồ gì đó với người kia, trước kia từng có một phú thương mà tôi theo đã nói với tôi, bên cạnh Trần thiếu có một vệ sĩ vô cùng đáng sợ, tôi thấy có lẽ là anh ta rồi.”
“Người này cầm súng thật đấy, được tiếp nhận huấn luyện ở Mỹ, là người bò ra từ trong đống xác chết, toàn thân đều là mùi máu tươi.”
Người phụ nữ nói chuyện lắc đầu một cái, tiếp tục nói: “Ngược lại, là nhân vật tuyệt đối không thể trêu chọc.”
Tô Linh chống cằm, đầu ngón tay vẫn khẽ gõ lên mặt bàn như trước.
Rất thú vị đấy.
Tìm một người lợi hại như vậy để làm vệ sĩ? Ngược lại Nhà họ Trần vẫn rất để tâm đến đứa con một này nhỉ.
Tô Linh nghiêng đầu, bật sáng màn hình điện thoại để xem giờ.
Chín giờ tối.
Thực ra, Tô Linh ở trong đám người, cũng rất dễ thu hút người khác.
Cho dù cô im lặng ngồi ở đó, người xung quanh đi qua đều nhịn không được mà nhìn thêm mấy lần.
Tô Linh lớn lên rất xinh đẹp, là người đẹp kiểu ngũ quan đều tinh xảo đến nỗi tìm không ra lỗi sai. Nhưng cô cũng không hề mang theo tướng mạo có tính công kích, mặt mũi đều mang theo chút thuần khiết và mềm mại.
Liếc mắt nhìn qua, răng trắng mắt sáng mang theo ý cười, khiến người khác cảm nhận được sự thân thiết kỳ lạ.
Nhưng khung xương của cô vô cùng đẹp, mặc áo khẽ lộ vai, vai áo vừa đúng lúc rơi đúng chỗ trên người cô.
Mà giờ phút này, có người ngồi xuống trước mặt Tô Linh.
Cô ngẩng đầu, người ngồi trước mặt mình là một người đàn ông xấp xỉ bốn mươi mấy tuổi, mép tóc vuốt ra sau, khẽ nhếch miệng thì lộ ra hàm răng vàng, nhưng cổ tay lại đeo một chiếc đồng hồ xa xỉ, cả người toàn đồ hiệu, nhìn có vẻ là một nhà giàu mới nổi.
Người đàn ông gọi hai ly rượu, sau đó đẩy một ly trong đó đến trước mặt Tô Linh, ánh mắt hạ xuống thấp, lướt qua nhìn xương quai xanh của Tô Linh một cái, sau đó ho khan một tiếng, ngồi ngay ngắn.
Tô Linh chống cằm, từng ngón tay vểnh lên mặt bàn, rất có hứng thú mà nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng có lẽ cũng đoán ra được người đàn ông trước mặt muốn bốc phét gì rồi, vì thế cô cười rồi nói: “Xin chào.”
Người đàn ông lấy một tấm danh thϊếp từ trong túi ra, đặt ở trên bàn rồi đẩy qua chỗ cô.
Tô Linh nhìn lướt qua, hình như là phó tổng giám đốc của công ty nào đó.
Ngược lại tên họ lại rất tục, họ Trương.
Phó tổng giám đốc Trương chỉ chỉ danh thϊếp, trên mắt bắt đầu hiện lên nụ cười tự cho là đúng: “Tôi có chút ấn tượng với cô, là người mà gần đây vẽ tranh gì đó rất giỏi ấy, đúng không?”
Tô Linh biết lúc này mình nên khiêm tốn, vì thế cô nói: “Cũng không tính là giỏi.”
Phó tổng giám đốc Trương ôm bụng cười: “Cũng đúng, cái loại tranh thiếu nhi lòe loẹt ấy chỉ cho trẻ con xem thôi.”
Tô Linh: “...”
Phó tổng giám đốc Trương tự mình cảm thấy lúc nãy nói rất hay, lão ta cười to một lúc, sau đó mới vào chủ đề chính: “Cô vẽ những tranh hoạt hình đó cũng kiếm không được bao nhiêu tiền, nhưng cô có biết mỗi tháng tôi thu nhập được bao nhiêu không?”
Tô Linh phối hợp với lão ta: “Bao nhiêu?”
Phó tổng giám đốc Trương giơ tay mô phỏng: “Con số này, mười vạn là đơn vị.”
*1 tệ sẽ rơi vào khoảng 3.416 VNĐ, vậy 1 vạn tệ tương ứng với 10 ngàn tệ và bằng 34.168.446 VNĐ và 10 vạn tệ ứng với 100 ngàn tệ và bằng 341.684.469 VNĐ.
Tô Linh tâng bốc: “Woa oh!”
Phó tổng giám đốc Trương đối với phản ứng của Tô Linh rất vừa ý, lão ta sờ bụng mình, tiếp tục nói: “Tôi thấy cô cũng là người thông minh, dốc sức làm việc ở thành phố Bắc Quan này cũng không dễ dàng, tôi cho cô cơ hội, nếu như cô theo tôi, mỗi tháng tôi sẽ cho cô con số này.”
Nói rồi, hắn ta giơ ngón tay mình lên, biểu thị một con số.
Tô Linh phối hợp: “Woa oh!!”
Phó tổng giám đốc Trương hài lòng gật đầu: “Xem ra là cô đồng ý rồi.”
Tô Linh cười chớp chớp mắt, trả lời rất nhanh: “Không có mà.”
Phó tổng giám đốc Trương ngây người: “Vậy cô woa oh cái gì?”
Tô Linh cười ra tiếng, nghiêng đầu nhấp một ngụm rượu trong ly, sau đó mới bỏ ly xuống, ngồi thẳng người, hời hợt nói câu: “Cho ông chút mặt mũi thôi, để ông không bị mất mặt với người khác.”
Lúc Tô Linh nói chuyện, giọng điệu không quá lớn, mỗi chữ đều mang theo một chút âm cuối mềm mại. Nhưng lại không biết vì sao, có thể lờ mờ nghe ra sự chế nhạo.
Phó tổng giám đốc Trương bị đâm một cái, có chút không vui, nhưng liếc mắt nhìn cách ăn mặc của Tô Linh ở trước mặt.
Một thân quần áo nhìn không ra là đồ hiệu gì, trên người cũng không có trang sức quý giá.
Trong lòng phó tổng giám đốc Trương đã có chút tính toán, từ trong túi móc ra một tấm vé phòng, đẩy qua, nói: “Những cô gái giả vờ thanh cao như mấy cô tôi cũng có thể hiểu, nhưng ai sẽ bước qua được sự cám dỗ của đồng tiền đây? Tối nay đến chỗ này tìm tôi, tôi đảm bảo sau này cô tuyệt đối không thiếu tiền đồ và tài nguyên.”
Ngược lại Tô Linh cũng không tức giận, chỉ là khẽ nhếch lông mày lên, sau đó dứt khoát nói hai chữ: “Tôi từ chối.”
Sự kiên nhẫn của phó tổng giám đốc Trương rất nhanh đã bị ăn mòn hết, cộng thêm có mặt dày nữa thì cũng không được, vì thế dùng thẻ khẽ vỗ lên bờ vai lộ ra không khí của Tô Linh.
Tấm thẻ vỗ lên da thịt, phát ra một âm thanh thanh thúy.
Phó tổng giám đốc Trương cười nói: “Còn từ chối nữa cơ? Từ chối mà mặc như thế này đến chỗ này, giả vờ thanh cao cái gì?”
“Lạch cạch.”
Âm thanh thanh thúy này vang lên, khiến con mắt của Tô Linh khẽ trầm xuống.
Luôn có người không biết điều như vậy.
Ngón tay gõ bàn của Tô Linh dừng lại, khẽ ngồi thẳng người, bả vai lùi về sau động đậy một cái, sau đó giơ một tay lên, vuốt cái cổ đau nhức của mình.
Mà đúng lúc này, có người khẽ động một cái vào sau lưng phó tổng giám đốc Trương.
Phó tổng giám đốc Trương nhíu mày, xoay người chuẩn bị tức giận, lúc nhìn rõ người ở trước mặt, lại nhất thời bị câm rồi.