Minh Hà cúi đầu nhìn cánh tay nhỏ của mình, suy nghĩ một hồi, mới nhớ ra nguyên nhân, nói: “Dạ, con bị ngã.”
“Ngã như thế nào?” Tiêu Dụ cẩn thận xem xét vết thương, như là vết xước.
Minh Hà trả lời: “Trên núi trơn lắm, lúc con nhặt củi, trượt một cái, sau đó ngã xuống, sau đó bị thương.”
Quả nhiên là bị thương, Tiêu Dụ lại hỏi: “Chỗ khác có bị thương không?”
Những nơi khác?
Không đợi Minh Hà trả lời, Tiêu Dụ vén bộ quần áo tả tơi của Minh Hà lên, vốn là muốn kiểm tra thương tích, kết quả lại là nhìn thấy một thân chỉ có da và xương.
Chân chính da bọc xương.
Cậu lần đầu tiên thấy bé con gầy đến mức độ này. Đã gầy đến thế mà còn phải lên núi nhặt củi đổi bánh bao, đã thế còn không phải cho mình ăn mà là cho tiểu thúc thúc của bé ăn.
Nội tâm của cậu bị đả kích thật lớn, lập tức nghĩ đến một đứa nhỏ hiểu chuyện như vậy, độc lập như vậy, nhỏ như vậy, hiếu thuận như vậy thế mà lại phải chịu đựng nỗi đau phụ thân chết trận, mẫu thân qua đời, tiểu thúc thúc tử vong, sau đó là tháng ngày lang thang, ăn xin, ngược đãi, bất công và vô số điều xui rủi khác, cuối cùng nổi điên mà chết...
Bất kể là về tình hay lý, cậu đều không thể trơ mắt bỏ mặc đứa bé ba tuổi từng bước đi đến tuyệt cảnh như vậy được.
Trong đầu cậu hiện lên một ý nghĩ táo bạo: nếu chính mình đã xuyên thành tiểu thúc thúc của nhân vật phản diện trong “Mộng Đế Vương” vậy thì dứt khoát sửa đổi kết cấu câu truyện này đi.
Đúng rồi!
Nhất định phải thay đổi!
Vừa rồi còn không biết mình có thể làm cái gì, hiện tại cậu đã có mục tiêu rõ ràng, cậu muốn sống thật tốt, muốn yêu thương, giáo dục Minh Hà thành người, tuyệt không để Minh Hà đi đến bước đường cùng kia.
Ánh mắt của cậu một lần nữa tập trung vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Hà.
Minh Hà cúi đầu nhìn thân thể nhỏ nhắn da bọc xương của mình, hồn nhiên không thèm để ý, ngược lại nhìn về phía Tiêu Dụ nói: “Tiểu thúc thúc, trên người con không có bị thương, chỉ có tay là bị xước thôi, nhưng mà đều kết vảy cả rồi, một chút cũng không đau, tiểu thúc thúc, người mau ăn bánh bao đi, đợi một lát, một lát con lại đi lên núi, nhặt củi, sau đó, sau đó tìm Hác bá mẫu đổi bánh bao.”
“Không được đi!” Tiêu Dụ cao giọng nói.
Minh Hà ngẩn ngơ.
Vừa mới nghĩ đến các tình tiết trong cốt truyện nên tâm lí của Tiêu Dụ còn chưa hoàn toàn ổn định, khi nói chuyện có chút kích động.
Cậu vội vàng vuốt ve bé con một chút, sau đó xin lỗi: “Không có chuyện gì, thanh âm của thúc có chút lớn, con không làm gì sai cả, ý của thúc là, Hác bá mẫu trong nhà cũng không giàu có gì, đã không còn bánh bao thừa cho chúng ta nữa đâu.”
Minh Hà căn bản sẽ không giận tiểu thúc thúc, huống chi tiểu thúc thúc cũng xin lỗi rồi, bé chính là lo lắng mình và tiểu thúc thúc không có gì để ăn, không khỏi nhăn lông mày nhỏ hỏi:” Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Tiêu Dụ buông vạt áo Minh Hà, xoa dịu cảm xúc thật lâu, thanh âm mới khôi phục bình thường, nói: “Minh Hà, không cần lo lắng, để tiểu thúc thúc nghĩ biện pháp.”
Minh Hà ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, nghiêm túc nói:” Nhưng mà, nhưng tiểu thúc thúc bị bệnh, không nghĩ ra biện pháp.”