Quyển 1 - Chương 23: Có cái gì đó trên đầu của ngươi!
Edit: Tiểu NgữHọc viện Thanh Vân không chỉ dạy văn mà còn dạy võ cũng rất tốt, không phân biệt nam nữ.
Bầu không khí dạy học này, không chỉ có ở Sóc Vân Châu, Thụ Hải Châu và Phi Kinh Châu cũng như vậy. Chuyện này cũng khiến cho người mới xuyên không như Linh Cưu cũng có thể xác định. Nàng xuyên đến một đại lục không hề có trong lịch sử mà nàng biết, thậm chí có lẽ nơi này không phải là thế giới kia của nàng.
Lúc Linh Cưu và Hà Nghiên đi tới sân học bắn cung cưỡi ngựa thì phát hiện bên trong rất náo nhiệt.
Đám con nít quay chung quanh một chỗ, chỉ chừa chút khe hở nhỏ, có thể thấy được hai người đứng ở bên trong, hai thiếu niên tuổi tác không nhỏ.
Linh Cưu đi tới trong đám đông, ánh mắt bình tĩnh đặt trên người thiếu niên áo trắng.
Hắn vẫn như lần gặp trước kia, tay áo trường bào màu trắng ngà, trên y phục thêu 2 đóa hoa phật tang màu xanh nhạt cũng không thể làm dịu đi vẻ lạnh nhạt, ngạo khí của hắn. Dưới đôi mày kiếm khí phách và hàng mi dài là đôi mắt đen nhánh, đọng lại nét tự tin thuộc về thiên chi kiêu tử, thỉnh thoảng lóe lên nét nhuệ khí càng làm nó trong sáng hơn. Hắn không chỉ làm người ta có cảm giác không dám lại gần mà thực lực của hắn cũng khiến người khác không dám chạm vào.
Giang Vô Mi – thì ra là người đã khăc sâu trong trí nhớ của nàng nhất, kẻ gây đầu óc của nàng hỗn loạn.
Bỗng nhiên, hình như Giang Vô Mị cảm nhận được có người nhìn mình liền quay sang nhìn về phía bên này, thấy bé gái mặc quần áo màu tím xinh xắn, trong mắt có một chút nghi hoặc, lúc sau mới nhận ra thân phận của Linh Cưu.
Xem ra nàng ta sống không tệ. Trong lòng Giang Vô Mị hiện lên cái ý nghĩ này, thu hồi tầm nhìn đối với Phong Dịch Khởi nói: “Ta cho ngươi một cơ hội.”
“Cám ơn Giang thiếu gia.” Phong Dịch Khởi lạnh lùng nói.
Linh Cưu nghe được âm thanh của hắn nhìn lại, thiếu niên đang đứng song song với Giang Vô Mị có tuổi tác hơi lớn, ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị giống như cục đá, dáng người cao lớn trong đám con nít mười tuổi.
Linh Cưu để ý tới cách ăn mặc với gam màu tối của hắn, chất liệu là vải thô, không hề có hoa văn dư thừa. Vạt áo hơi ngắn hơn so với thân hình của hắn, để lộ ra giầy màu tối của hắn, mép giày rõ ràng bị mòn và dấu vết bùn khô.
Người này là học trò bình dân của học viện Thanh Sơn.
“Mị ca ca.” Thanh âm thanh thúy của Khanh Linh Thước xen ngang, chạy chậm đến bên cạnh Giang Vô Mị ôm cánh tay hắn, ánh mắt đắc ý lại cảnh cáo quét về phía Linh Cưu.
Linh Cưu im lặng nói thầm trong bụng, mới bảy tuổi đã biết tìm con trai rồi, con gái cổ đại thật đúng là trưởng thành sớm mà. Có vẻ như, trước khi bị nàng chiếm thân thể này cũng trưởng thành sớm si mê Giang Vô Mị, e rằng cái loại si mê còn chưa nói tới tình yêu, đã coi hắn là đệ nhất.
"Tiểu Thước?" Giang Vô Mị không có vẻ mặt bài xích, nhưng ánh mắt có chút nghiêm túc.
Khanh Linh Thước biết điều buông tay, mặc kệ là nét mặt hay nụ cười đều biểu lộ sự đáng yêu của ả: “Mị ca ca, ca muốn so bắn tên với hắn à, vậy đem đồ trên người của ca để Tiểu Thước cầm giúp được không?”
Linh Cưu có chút ngoài ý muốn, EQ của loli này không tệ.
“Ừ.” Đối với yêu cầu hiểu chuyện này, Giang Vô Mị không có đạo lí cự tuyệt.
Hắn tháo bội kiếm trên lưng và đồ trang sức trên người xuống đưa cho Khanh Linh Thước, sau đó xoay người tới chuồng ngựa chọn ngựa, đổi lại trang bị cưỡi ngựa bắn cung.
Khanh Linh Thước liền đem đồ của Giang Vô Mị ôm vào ngực như bảo bối, tươi cười như người thắng cuộc, lướt mắt nhìn chung quanh.
Nhóm các cậu bé thì chẳng có cảm giác gì, nhưng nhóm bé gái lại ghen tỵ vừa hâm mộ vì Khanh Linh Thước được đối xử ‘đặc biệt.’
Giang Vô Mị là thiên tại kiệt xuất của Giang gia, phóng mắt nhìn toàn bị Ngự Hải Trấn, thậm chí xa hơn nữa, cũng đều là hạng nhất nhì, từ nhỏ đã được vô số bé gái, thậm chí là các quý nữ yêu thích.
“Ta nghe nói, vị tiểu thư kia của Khanh gia và người trùng tên với ngươi rất thích Giang Vô Mị.” Tống Lưu Giác như âm hồn không tan lù lù xuất hiện bên người Linh Cưu, kề sát vào tai nàng, sâu xa nói.
Lỗ tai Linh Cưu bị hơi thở nóng hổi của hắn làm nhột, tránh né giống như bị điện giật, cúi đầu dùng tai ôm hai tai.
Xì… Thật muốn đánh thằng oắt này một trận no đòn! Đây chính là ý nghĩ duy nhất trong đầu Linh Cưu!
Nàng luôn bài xích với chuyện đυ.ng chạm với người khác, lại khao khát được đυ.ng chạm với người. Đây là một loại tâm lí hết sức mâu thuẫn. Giống như nàng có thể lạnh lùng đối đãi với mọi người, làm ra chuyện thất đức, nhưng lại có khi mềm lòng nhẹ dạ đến khó hiểu, bị người lấy dao đâm một nhác cũng không thể xuống tay tổn hại đối phương.
Nàng có thể cho phép Tống Tuyết Y thân mật với mình hơn, lại không chịu nổi bị hơi thở của Tống Lưu Giác lây dính.
Chậc! Dễ dàng bị xấu hổ như vậy à, còn tưởng nha đầu này lợi hại lắm, cùng lắm chỉ là một con nha đầu mà thôi! Tống Lưu Giác thấy nàng cúi đầu, phút chốc có chút mơ mộng, tự cho mình đoán đúng khóe miệng hé ra nụ cười sung sướиɠ.
Linh Cưu ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt cười gian của thiếu niên xinh đẹp kia, con ngươi trừng lớn nhìn đỉnh đầu của hắn, kinh ngạc nói: “Chào thiếu gia, trên đầu ngươi là cái gì vậy? Bay tới bay lui, ủa, nó đang cười nha. Ô! Nó bóp cổ ngươi, bóp cổ ngươi kìa!”
Tống Lưu Giác nghe nàng nói sắc mặt không ngừng biến hóa, sau đó mặt trắng bệch dùng hai tay che cổ mình, vừa tức giận lại vừa hoảng sợ kêu: “Ngươi nói bậy bạ cái gì đó?”
“Ơ.. sao không thấy nữa, chẳng lẽ ta hoa mắt?” Linh Cưu dụi dụi con mắt, vẻ mặt vô tội.
“Xin lỗi, thiếu gia tốt của ta, gần đây ta phải thức khuya học hành, tinh thần có chút ngẩn ngơ, chắc là ta bị hoa mắt rồi, người tốt giống như ngươi làm sao có thể bị dính mấy thứ tà ma được.” Linh Cưu theo thói quen một tay nắm thành đấm, đập vào trong lòng bàn tay khác, gật đầu đưa ra kết luận.
Tống Lưu Giác không hiểu động tác này của nàng có ý gì, ngoài áy náy còn có chút đáng yêu, cố tình lời nói của nàng lại ghê tởm khiến hắn muốn đập người.
Linh Cưu cũng mặc kệ hắn nghĩ cái quái gì, cất bước đi tới chỗ Khanh Linh Thước, sau khi bước ngang qua người Tống Lưu Giác rồi khóe môi nàng nhếch lên thành nụ cười gian.
Một tháng trước, chuyện Tử Hà ngọc bội bị mất kết thúc, ngọc bội trở lại bên người Tống Lưu Giác, mỗi ngày đều được mang trên người hắn.
Hôm nay, nàng vừa liếc mắt liền nhìn ra dáng vẻ tiều tụy của Tống Lưu Giác, liền biết rõ trận pháp nàng vẽ trên ngọc bội đã phát huy tác dụng khiến Tống Lưu Giác gặp ác mộng suốt một tháng, không thể có giấc ngủ ngon.
Vốn dĩ ngày đó nàng dùng máu và linh lực đủ để duy trì trận pháp trên ngọc bội hơn một tháng, nhưng lần này gặp lại hắn vẫn cố ý trêu chọc nàng.
Ác mộng một tháng cộng thêm ám ngữ của nàng, tối hôm nay Tống Lưu Giác sẽ có một đêm đặc sắc.
Nụ cười gian kia chỉ có Hà Nghiên bên cạnh nàng nghe thấy, không khỏi rùng mình một cái.
Nàng phát hiện Linh Cưu chủ nhân có bản tính rất tà ác. Chính là nói láo không chớp mắt! Còn chân thật hơn người nói thật nữa!
Gần đây thức khuya học hành, cho nên đầu óc có chút rối loạn? Mặt Hà Nghiên không biến sắc nghĩ: Là ai mỗi ngày ngủ thẳng cẳng sớm hơn ai hết, sáng dậy trễ hơn tất cả mọi người? Chẵng lẽ mắt nàng bị mù?