Người nhà kỳ lạ thì thôi đi, lại còn có một nhà chồng.
Mà trải qua những hành vi kia của nguyên chủ, trừ bỏ hầu gia và thế tử ở trên chiến trường không biết gì thì chắc là tất cả mọi người ở Chu gia kia đều chán ghét nàng.
【 Tích —— hệ thống ấm áp nhắc nhở, Chu gia có địa vị cực cao ở Đại Phong, ký chủ thành lập quan hệ tốt đẹp với nhà chồng thì sẽ có trợ giúp rất lớn đối với việc trở thành Đại Tư Nông】
Nhắc nhở con mẹ ngươi ý, quan hệ giữa nguyên chủ với Chu gia đã tới mức như nước với lửa, nàng biết cứu chữa lại thế nào đây?
Chu gia đang chờ Chu Duẫn Sâm trở về để hòa li với nàng đấy!
【 Ký chủ phải có tin tưởng với chính mình, ký chủ là một tiểu nương tử mềm mại xinh đẹp như hoa, thế tử Chu gia chắc chắn sẽ không thể trốn thoát được khỏi lòng bàn tay của ký chủ】
Lâm Nhiễm: “...... Không phải chứ, hệ thống các ngươi học những thứ gì vậy?”
【 A — Cái gì cũng có】giọng nói có chút khoe khoang.
Lâm Nhiễm cạn lời: “Đừng kêu nữa, ta muốn đi ngủ”
Nói xong bực bội nhắm mắt lại.
Nếu nói về các cách có thể xoa dịu tâm trạng đang bực bội thì ngủ chắc chắn là biện pháp đầu tiên.
Vui vẻ ngủ một giấc thật ngon, vứt hết tất cả những phiền nào đó đi.
Hôm sau ăn sáng xong, Lâm Nhiễm đi dạo thẳng tới từ đường để tiêu cơm.
Bên trong truyền đến tiếng Lâm Tang ngáp dài nói với tổ tông nhà mình về những công tích vĩ đại của bản thân.
Lâm Nhiễm hài lòng gật đầu rồi rời đi.
Gã sai vặt giữ cửa kinh hồn tám đảng, thấy Lâm Nhiễm rời đi mà không có bất mãn gì, cuối cùng cũng yên lòng.
Dựa trên việc ngay cả tam thiếu gia cũng không dám đắc tội với đại cô nương thì bọn họ cứ dựa theo yêu cầu của đại cô nương cách nửa canh giờ là nhắc tam thiếu gia đọc một lần.
Vẫn ổn, vẫn ổn, xem ra bọn họ làm đúng rồi.
Đi dạo quanh một vòng, rồi ghé tới phòng thu chi.
“Ôm hết tất cả sổ sách trong phủ tới viện ta, nhớ là không được để sót một quyển nào.” Lâm Nhiễm yên lặng nhìn phòng thu chi.
Trong lòng phòng thu chi căng thẳng: “Vâng, cô nương.”
Đợi đến khi Lâm Nhiễm đi rồi thì hắn mới há miệng thở dốc, ngay sau đó mới phản ứng lại: “Ta không làm gì trái với lương tâm thì sợ gì chứ?”
Lâm Nhiễm quay lại Vu Hồ viện của mình, rồi gọi Ngũ Tử thúc tới.
Ngũ Tử thúc: “Đại cô nương, sáng nay ta đã nhờ người ra ngoài hỏi thăm, bây giờ bên ngoài ai cũng đang bàn luận về chuyện của Tiền gia.”
Hơn nữa: “Sau khi xử lý Tang Diệp, chúng ta lục soát nhà ở của hắn, tìm ra được hai trăm lượng bạc và một vài món đồ.”
Lâm Nhiễm nhận lấy rồi nhìn thử: “Bỏ vào kho.”
Lại nói với Ngũ Tử thúc: “Đừng để ý tới việc này nữa, ta có việc khác cần giao cho thúc giải quyết.”
Ngũ Tử thúc khom người nghe dặn dò.
Lâm Nhiễm: “Ta có hai việc nhỏ, thúc đi hỏi thăm….”
Ngũ Tử thúc ngơ ngác gật đầu, tuy không rõ nguyên do nhưng vẫn đi sắp xếp.
Sau khi Ngũ Tử thúc rời đi, phòng thu chi và gã sai vặt ôm sổ sách tới.
“Để ở trên bàn đi” Lâm Nhiễm chỉ vào cái bàn trước mặt, trong lòng thầm nghĩ sẽ để người hầu dọn dẹp tạo riêng một cái thư phòng.
Trước kia Lâm Nhiễm có thư phòng, nhưng mà do nàng không có chí học hành nên nàng đã ra lệnh cho người hầu hủy bỏ thư phòng.