Biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng như tuyết của Lục Linh Du biến thành hận sắt không thành thép:
“Nể tình ngươi từng là sư huynh ta, ta khuyên ngươi một câu, làm sai thì phải nhận. Ta đã hai lần nhận tội thay ngươi, bây giờ suýt nữa thì hại chết một mạng người, nếu không dám nhận tội của mình, thì không sợ tâm cảnh làm ảnh hưởng tu hành hay sao?”
“Ta vốn không định nói ra sự thật trước mặt mọi người, nhưng ta đã rời khỏi tông môn rồi mà ngươi vẫn không đối diện với sự thật, nên ta chỉ có thể nói ra, tránh cho ngươi tiếp tục mắc thêm sai lầm.”
Thấy đồng môn xung quanh đều đang dùng ánh mắt khϊếp sợ lạ thường nhìn về phía mình, tứ trưởng lão cau mày càng thêm sâu. Tống Dịch Tu cố nén cảm giác muốn đánh nàng, nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi đang nói nhăng nói cuội cái gì vậy?”
Trong lòng Lục Linh Du thấy hơi tiếc, nàng hiện đang ở trong địa phận Vô Cực Tông, nếu bây giờ thả Diệp Trăn Trăn đi thì e là đám người Sở Lâm với Tống Dịch Tu sẽ không để nàng ra khỏi cổng.
Diệp Trăn Trăn tạm thời không thể động đến, tội danh kia cứ để cho Tống Dịch Tu chịu đi, dù sao cũng phải có người chịu trách nhiệm mà đúng không?
Tống Dịch Tu cũng đã nói là nhận tội cho tiểu sư muội thì không sao mà.
Lục Linh Du thở dài một hơi: “Ta chỉ nói tới đây thôi, Tống sư huynh tự giải quyết cho tốt đi.”
“Ngươi đứng lại.”
“Ngươi không nói rõ ràng, thì đừng mơ được đi.” Mặt Tống Dịch Tu trở nên lạnh lẽo khϊếp người, ánh mắt bén như dao nhỏ.
Lục Linh Du cười tủm tỉm trả lời: “Được thôi, vậy cùng nhau nói rõ hai lần nhận tội hộ lúc trước đi, đừng giấu giếm gì hết nhé.”
Mày Tống Dịch Tu giật giật, suýt nữa thì hộc máu.
Đây là uy hϊếp.
Nàng đang uy hϊếp mình, nếu mình không cho nàng đi, nàng sẽ lập tức kể ra chuyện hai lần trước gánh tội thay cho tiểu sư muội.
Tiểu sư muội đâu có cố ý, nhưng những người đó có tin lời giải thích của bọn họ hay không? Sao gã nỡ để tiểu sư muội bị chửi rủa với chỉ trích chứ.
“Lục Linh Du, coi như ngươi lợi hại!” Tống Dịch Tu gằn từng chữ.
Lục Linh Du cười hì hì vẫy tay với gã: “Giống nhau giống nhau thôi, vậy ta đi trước đây, chúng ta có duyên sẽ gặp lại.”
Ngay lúc tứ trưởng lão sa sầm mặt dẫn Tống Dịch Tu đi gặp chưởng môn, Lục Linh Du ngâm nga bài hát bước ra khỏi cổng Vô Cực Tông.
Nàng đã hoàn thành việc vạch trần Tống Dịch Tu.
Hơn nữa với đức hạnh nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện của Sở Lâm, tội danh này Tống Dịch Tu chịu chắc rồi.
Nhưng với tình yêu của Tống Dịch Tu dành cho Diệp Trăn Trăn, có lẽ gã sẽ không quan tâm.
Thành Lạc Phong.
Lục Linh Du ngồi xổm trên một trụ cầu, ngậm một cây cỏ đuôi chó trong miệng, lười biếng nhìn dòng người qua lại.
Trong những người này có người buôn bán nhỏ với khuôn mặt khôn khéo, đệ tử mặc trang phục tông môn, tu sĩ với thần thái cao ngạo, còn có tán tu nhìn là biết không có chỗ dựa.
Lục Linh Du thở dài.
Không phải nằm mơ, nàng thực sự xuyên qua.
Ai có thể ngờ rằng, một kẻ cuồng học như nàng, từ nhà trẻ nhảy lớp liên tục đến tiến sĩ rồi trở thành bác sĩ trẻ tuổi nhất Trung Quốc và phương Tây, chưa bao giờ ngừng học, lại chết trên đường đi xem mắt vì bị mẹ già ép buộc.
Sau đó, nàng đến nơi này.
Vì vậy, nàng sinh ra để học tới chết.
Ngay cả khi ở thế giới này, nàng là phế vật ngũ linh căn, ngay cả khi nàng không có nơi để đi, ngay cả khi nàng không xu dính túi.
Lục Linh Du thở dài thườn thượt.
Nàng cẩn thận quan sát linh căn trong cơ thể mình.
Theo quy tắc của thế giới này, tuy nàng sở hữu ngũ linh căn, nhưng phẩm chất của cả năm linh căn đều không tệ, đều xanh tươi tốt, mọc thành một vòng tròn lớn trong đan điền.
Điểm không tốt ở chỗ, năm linh căn này ở vị trí gần rễ hệ, mỗi cây đều có một mảng màu xám bạc. Theo giả thiết của thế giới này, đây là loại linh căn có khuyết tật. Linh căn có khuyết tật khiến việc tu luyện trở nên gian nan hơn.