“Ngươi rốt cuộc có nghe ta nói gì không?” Người trước mặt mất kiên nhẫn.
Lục Linh Du lục lọi trong trí nhớ, biết vị này chính là Tam sư huynh Tống Dịch Tu. Hiện tại là lúc bọn họ đang rèn luyện bên ngoài, Diệp Trăn Trăn không nghe lời khuyên, cố tình xông vào hang ổ của yêu thú cấp sáu, hơn nữa lúc yêu thú tức giận, đã đẩy một vị sư tỷ của Lăng Vân Các ra chắn tên, khiến vị sư tỷ đó bị thương nặng. Hiện tại chưởng môn của Lăng Vân Các đang ở Vô Cực Tông chờ bọn họ giải thích.
Vị sư tỷ kia biết mình bị người khác đẩy, nhưng không nhìn thấy cụ thể là ai.
Vì vậy đành nhờ Tống Dịch Tu sử dụng thuật không gian để tìm ra hung thủ.
Tống Dịch Tu hiện tại rất bất mãn.
Theo suy nghĩ của gã, chỉ cần bọn họ khai ra, Tứ sư muội dù không muốn cũng chỉ có thể nghe theo sắp xếp, bởi vì từ trước đến nay đều là như vậy.
"Ngươi không muốn cứ việc nói thẳng, còn giả vờ đau đầu cái gì." Tống Dịch Tu nhịn không được châm chọc một câu.
Lục Linh Du nhướng mày: "Ờ, ta không muốn."
"Cái gì? Ngươi...... Ngươi thật quá đáng." Tống Dịch Tu kinh ngạc. Tứ sư muội vốn dĩ nhút nhát này hôm nay uống nhầm thuốc gì sao?
"Là ngươi bảo ta nói thẳng." Nói rồi còn tức giận nữa, xí!
Tống Dịch Tu vẻ mặt phẫn nộ. "Ngươi sao có thể ích kỷ như vậy, đi nhận tội thì có sao?"
"Ngươi thiên phú kém xa Trăn Trăn, ngươi lại không cần lo lắng ảnh hưởng thanh danh."
Lục Linh Du hỏi lại: "Thiên phú kém nên phải chịu tội sao? Còn ta vì sao không cần lo lắng ảnh hưởng thanh danh?"
Sắc mặt của Tống Dịch Tu mất tự nhiên, cao giọng che giấu sự chột dạ: "Trải qua hai lần trước, ngươi cho rằng hiện tại bên ngoài còn có thể truyền cho ngươi danh tiếng tốt sao?"
Lục Linh Du bật cười: "Hai lần trước không phải đều là tiểu sư muội của các ngươi đổ lỗi cho ta sao? Cho nên ta giúp ả chịu trách nhiệm, cuối cùng ta còn bị ngươi mắng ta xứng đáng?"
Tống Dịch Tu nghẹn họng.
Nhị sư huynh đứng bên cạnh gã, lên tiếng giải hòa: "Tứ sư muội, thật ra thanh danh đều là thứ yếu, không ảnh hưởng đến việc tu luyện của chúng ta."
Lục Linh Du ra vẻ nghiêm túc: "Sao mà không ảnh hưởng? Ta thay người khác nhận tội, tâm trạng không tốt, tâm trạng không tốt thì không thể tập trung tu luyện."
"Với ngũ linh căn thấp kém của ngươi, tu luyện cũng uổng phí." Tống Dịch Tu lại châm chọc lần nữa.
Nhị sư huynh cũng tỏ ra lạnh nhạt: "Nàng là tiểu sư muội của chúng ta, ngươi là sư tỷ, thay sư muội gánh vác một chút thì có sao?"
Lục Linh Du phản ứng: "Ta đã gánh vác hai lần rồi, còn muốn ta gánh vác thêm nữa. Sao các người không đi đi? Tụ lại bắt nạt ta cho dễ đúng không?"
“...”
“Lục Linh Du!”
“Im miệng hết đi.” Tống Dịch Tu định lên tiếng thêm thì Sở Lâm lạnh giọng cắt ngang.
Sở Lâm, một thân bạch y, toát lên vẻ lạnh lùng tự phụ pha lẫn khí chất phiêu bồng như trích tiên.
Dù gì nguyên chủ cũng đã bái nhập môn hạ của hắn ta nhiều năm, nhưng trong mắt Sở Lâm không hề có chút tình thầy trò nào, chỉ có sự lạnh nhạt.
Lục Linh Du thầm trợn mắt, nàng biết rõ cốt truyện, vị sư tôn này có tình cảm khác biệt với nữ chính Diệp Trăn Trăn.
Nếu không phải sau này xuất hiện nam chính Ma tộc thánh chủ, có lẽ còn có thể diễn ra một màn thầy trò yêu đương cấm kỵ.
Sắc mặt Sở Lâm không tốt, trong lòng cảm thấy Lục Linh Du không biết điều, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế tính tình để trấn an: "Được rồi, lần này lại ủy khuất ngươi một lần nữa.”
“Trăn Trăn nói, nàng cũng không cố ý, lúc ấy tình huống khẩn cấp, cần một người đi thu hút sự chú ý của yêu thú, nói cách khác, nếu không có nàng thì các ngươi sẽ không dễ thoát khỏi nguy hiểm, nàng cũng chỉ muốn tốt cho các ngươi. Trước tiên ngươi hãy gánh vác trách nhiệm, cho Lăng Vân Các một lời giải thích, sau này vi sư sẽ tự bồi thường cho ngươi."