Tôi Là Trùm Phản Diện

Quyển 4 - Chương 42: Phượng hoàng nam qua cầu rút ván 6

Yến Chử không biết rằng hai nhân vật rắc rối anh cần phải đối phó đã sống lại, giờ phút này anh đang suy nghĩ nên giải quyết vấn đề của chị cả và chị hai như thế nào.

"Cẩu Tử, em nói cho chị biết, em có đang phạm lỗi gì hay không?"

Thật trùng hợp, Yến Chử đang nghĩ ngợi về vấn đề của hai chị, thì chị cả lại gọi cho anh.

Cẩu Tử là nhũ danh của Yến Chử, khi còn bé, sức khỏe của anh rất kém, bố mẹ anh lo lắng con trai mình không sống được thọ, nên họ đã đặt cho anh một cái tên xấu, cũng thật khéo, sau khi lấy nhũ danh, thân thể anh ngày một khỏe mạnh, và cũng thể hiện bản thân thông minh hơn những đứa trẻ khác.

Trưởng bối Yến gia tin chắc rằng đây là công lao của cái tên này, ở quê, hầu như không ai kêu tên thật của anh, tất cả mọi người đều gọi anh là Cẩu Tử, Yến Chử lần đầu tiên đến thế giới này cũng có chút bất đắc dĩ, nhưng lại chỉ có thể căng da đầu chấp nhận.

"Chị cả, em có làm gì đâu?" Yến Chử cảm thấy có lẽ là chuyện anh chuyển cho chị cả 50.000 tệ.

"Cẩu Tử, em đừng có gạt chị, em là em trai chị, nếu xảy ra chuyện gì, chị không thể nào nhìn mặt bố mẹ dưới kia nữa, chị thật xin lỗi liệt tổ liệt tông mười tám đời của Yến gia, tiền đó em lấy ở đâu ra? Chị nghe nói bên ngoài có nhiều người bán hàng đa cấp lừa gạt mọi người, đó là phạm pháp, Cẩu Tử à, em sẽ không gia nhập vào những chuyện đó chứ."

Yến Chiêu Đệ ban đầu chỉ muốn tới ngân hàng xem tiền trong thẻ cô ấy còn ít nhiều, cô ấy nhát gan, bây giờ tin nhắn ít khi báo thẻ ngân hàng hết tiền, cô ấy lo lắng tài sản tích cóp bao nhiêu năm để dành cho em trai cưới vợ không cánh mà bay, nên cô ấy đã hình thành thói quen đến ngân hàng kiểm tra tiền hàng tuần.

Thực tế, mỗi khi tích đủ một vạn tệ, cô ấy đều sẽ đi nạp định kì, để tiền trong thẻ vĩnh viễn đều giữ ở bốn con số, nhưng đối với một người xuất thân nghèo khó như Yến Chiêu Đệ, đây chính là một số tiền khổng lồ.

Nếu không, cô ấy đã sớm kích hoạt dịch vụ SMS từ lâu, phí kích hoạt để ngân hàng gửi SMS là hai tệ một tháng, ngân hàng lại nằm cạnh tiệm cơm nhỏ của cô ấy, Yến Chiêu Đệ nghĩ tự mình đến ngân hàng xem cũng là một chuyện tốt, vừa có thể tiết kiệm tiền vừa được tập thể dục.

Hôm nay đến xem là thấy có vấn đề, cô ấy không thể nào hiểu được sao thẻ của lại nhiều hơn 50.000 tệ, dọa Yến Chiêu Đệ sợ hãi.

Nghĩ đến những tin tức trên mạng, cô ấy băn khoăn không biết thẻ của mình có trở thành chỗ rửa tiền của bọn này hay không, và cô ấy tự hỏi liệu bản thân có phạm pháp hay bị thế giới ngầm truy đuổi nếu lấy hết tiền hay không, cô ấy lo lắng, nên nhờ nhân viên giao dịch kiểm tra và phát hiện tài khoản chuyển tiền cho mình, lại là em trai bảo bối nhà mình.

Lúc này, Yến Chiêu Đệ lại càng thêm căng thẳng, lúc ấy đầu cô ấy đổ đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, suýt nữa thì ngất xỉu.

Đó là 50.000 tệ đấy, tiệm cơm nhà bọn họ buôn bán rất tốt, một năm cũng chỉ kiếm được gần 100.000 tệ thôi, ở huyện bọn họ, đã có thể coi là nhà khá giả rồi, nhưng em trai còn đang học đại học của cô ấy, lại im hơi lặng tiếng gửi cho cô ấy 50.000 tệ, đây chính là chuyện gì vậy, không lẽ em trai cô ấy đi bán thận.

Thận của em trai là để sinh cháu trai cho Yến gia, không thể bán được.

Yến Chiêu Đệ suy nghĩ lung tung, rời khỏi ngân hàng trở về tiệm cơm liền gọi ngay cho em trai, cô ấy vừa nói vừa khóc nức nở, rõ ràng cô ấy đang rất lo lắng.

Yến Chử có chút dở khóc dở cười, cho dù chị cả và chị hai đối với người khác như thế nào, đối với đứa em trai là anh xác thật là không còn lời gì để nói, Yến Chử cảm thấy rất ấm lòng khi nghe đối phương lải nhải qua điện thoại quan tâm đến anh.

"Chị cả, chị đừng lo, em không sao cả, lúc trước em lập trình một trò chơi bán lấy tiền, mấy năm nay em đều dựa vào chị và chị hai, là do đứa em trai này không có bản lĩnh, em cũng muốn để chị hưởng phúc, số tiền kia chị cứ yên tâm dùng đi, cứ mua thật nhiều quần áo giày dép xinh đẹp, đã đến lúc chị nên trang điểm ăn diện cho bản thân."

Yến Chiêu Đệ nghe em trai nói xong, nước mắt thi nhau rơi xuống.

"Bố mẹ nói không sai, chị và chị hai của em chỉ có thể dựa vào đứa em trai này. "

Yến Chiêu Đệ vừa khóc vừa đánh chồng mình: "Ông nghe đi, lúc trước ông còn chê tôi cho em trai quá nhiều tiền, Cẩu Tử nhà chúng ta là người có tiền đồ, nó còn hiếm lạ gì chút tiền đó chứ, thấy không tất cả đều trở lại."

Lý Què không hiểu lửa giận này lây đến trên người mình như thế nào, rõ ràng mới bắt đầu là bà vợ mình về nhà với khuôn mặt lo lắng và nói rằng em trai cô có thể đã xảy ra chuyện, mình còn khuyên cô ấy mấy câu, để cô ấy bớt hoảng hốt, giờ thì hay rồi, hắn lại bị liên lụy.

"Cẩu Tử à, chị em có tiền, anh rể em kiếm tiền cho chị, em cứ lấy tiền chị tích cóp, chờ đến lúc em tốt nghiệp, thì lấy tiền đó cưới vợ."

Yến Chiêu Đệ cảm thấy mình yêu thương em trai không sai chút nào, có em trai nhà nào sẽ cho tiền chị gái tiêu xài như Cẩu Tử nhà bọn họ, mẹ cô nói đúng, Cẩu Tử nhà bọn họ không giống người thường, đứa nhỏ này có lòng tốt, đây chính là Yến gia bọn họ.

Lý Què đối với việc bà vợ ngốc nhà mình thiên vị em trai đã sớm chết lặng, nhưng mà ai kêu bà vợ này sinh cho hắn một đôi trai gái thông minh hoạt bát xinh xắn chứ, cải tạo lại hoàn toàn gen xấu của Lý gia bọn họ, nên hắn chỉ có thể chịu đựng thôi.

Dong dài lằng nhằng dặn dò các thứ, Yến Chiêu Đệ mới lưu luyến tắt điện thoại.

"Chiêu Đệ, sao mắt cô lại đỏ như vậy, là tên què nhà cô chọc cô à?"

Tiệm cơm nhà Lý gia hương vị không tồi, lại là hàng xóm láng giềng, tiệm cơm Lý gia này mở cũng hơn ba mươi năm, do bố của Lý Què mở, mọi người đều biết nguyên liệu nhà bọn họ đều rất tốt, họ không bao giờ mua rau cải héo heo chết cá chết về nấu gạt người, nên chỉ cần trong nhà có khách, bọn họ đều đến tiệm của Lý gia mua một ít đồ ăn đem về, đỡ lo lắng và tốn công sức.

"Không phải, hắn không có lá gan đó đâu."

Yến Chiêu Đệ trên mặt khó nén đắc ý: "Là Cẩu Tử nhà tôi gọi về, đứa nhỏ này cũng thật là, nó không phải là đang học ở đại học Thiên Thủy tốt nhất nước mình sao, nó không giống những sinh viên đại học khác, mới năm ba mà đã kiếm tiền cho gia đình, nó cho tôi năm vạn đồng, tôi không chịu, nó vẫn cố đưa cho bằng được, nói là phải hiếu kính cho người chị này."

Yến Chiêu Đệ mấy năm nay không phải không biết hàng xóm sau lưng đều nói cô ấy như thế nào, nói cô ấy ăn cây táo, rào cây sung, cầm tiền Lý gia đi nuôi đứa nhỏ Yến gia bọn họ.

Đó là ghen tị, ghen tị Cẩu Tử nhà bọn họ bộ dạng tốt thành tích mọi thứ đều cực tốt, con dâu bọn họ không cho bọn họ một người em trai vợ tốt như vậy.

Năm vạn tệ, Lý gia mấy năm nay có tiêu trên người em trai cô đến năm vạn sao, dáng vẻ hiện tại của cô ấy, đúng là thật.

"Dì Vương, chủ quán hôm nay rất vui, đợi chút tôi bảo ông què cho nhiều thịt hơn vào món mì hầm thịt lợn mà dì đã gọi nha."

Yến Chiêu Đệ bây giờ là vợ ông chủ, làm việc cũng khéo léo đưa đẩy hơn, cô ấy chỉ muốn lấy tiếng một chút, chứ cô ấy không định làm mất lòng tất cả khách hàng này.

"Quá tốt rồi." Ban đầu bà lão có chút khó chịu, nhưng vừa nghe bản thân được chút lợi, liền cười tươi như hoa.

Rất nhanh, em trai của con dâu Lý gia có tiền đồ, chuyện anh kiếm được nhiều tiền hiếu kính chị gái mình truyền đi khắp huyện, trở thành chủ đề lớn cho các cuộc buôn chuyện.

Ai cũng nói nhà họ Lý có phúc, lúc trước đầu tư một khoản tiền nhỏ, hiện tại không phải đồng tiền lớn đã vào rồi sao.

Em trai vợ của hắn còn đang học đại học, đã có thể cho chị gái năm vạn tệ, chờ anh đi làm còn có thể kiếm thêm được nhiều tiền hơn, nhà họ Lý không phải là sẽ phát tài à.

Chỉ có mình Lý Què không giống cả nhà đang vui vẻ, hắn ngồi trong tiệm nhà mình, hút thuốc lá điện tử, lấy tiền dành dụm của vợ mình và mình để tiết kiệm cưới vợ cho em trai vợ, cuối cùng, hắn mới là người mất tiền đó.

Sau khi tắt điện thoại của chị cả, thì không bao lâu Yến Chử lại nhận được cuộc gọi từ chị hai.

Giống như Yến Chiêu Đệ, Yến Lai Đệ cũng bị sốc khi thẻ của mình đột ngột nhiều thêm 50.000 tệ.

"Cẩu Tử, em nói cho chị biết, thận của em còn không?"

Đúng là chị em gái ruột có khác, mạch não của Yến Lai Đệ và Yến Chiêu Đệ giống nhau y hệt, sợ số tiền em trai cho cô, là do bán thận mà có.

"Nghe nói giới trẻ thành phố hiện tại đang thích dùng quả tám, em thích thì để chị mua cho, tuyệt đối đừng làm chuyện gì ngu ngốc nha em."

Người đàn ông mà Yến Lai Đệ kết hôn khá khôn ngoan, không để cô ấy đυ.ng đến những số tiền lớn trong nhà, nhưng đó là trước khi sinh con trai, còn sau khi sinh con trai, địa vị của cô ấy trong lòng người đàn ông đó đã khác, dù sao thì sau này mọi thứ cũng để lại cho con trai, trước lúc đó cứ để mẹ nó tiêu xài một chút cũng không sao.

Lúc trước mỗi tháng người đàn ông đó đưa cho Yến Lai Đệ 3000 tệ tiền tiêu vặt, nơi đây mức lương bình quân là một ngàn tám, có thể coi là một nơi giàu có, trong huyện này mua một cái váy tốt cũng chỉ mất bảy tám mươi tệ.

Sau khi có con trai, tiền tiêu vặt, tiền đồ dinh dưỡng, và các khoản chi tiêu khác nhau vừa được báo cáo, tiền tăng lên, tiền tiêu vặt của Yến Lai Đệ lập tức tăng lên, mỗi tháng trừ bỏ 5000 tiền gia dụng, cô ấy còn được 2000 tệ tiền tiêu vặt.

Người đàn ông này cơ bản không về nhà, tiền thì ăn xài phung phí, nếu không phải không có nhà riêng và không thuê bảo mẫu, với số tiền này mỗi tháng đảm bảo con trai sẽ được ăn ngon uống tốt, còn có thể tiết kiệm được 3000 tệ, cô ấy biết sau này con trai cô ấy sẽ thừa kế xưởng trong huyện của bố nên 3000 tệ mỗi tháng cô ấy đều để dành sau này cho em trai cưới vợ.

Hai người phụ nữ này dù ở đâu cũng có thể gọi một câu Voldemort, chồng con bọn họ có lẽ thực sự đau đầu vì sự tồn tại của Yến Chử, nhưng đối với Yến Chử mà nói, xác thực anh là người làm nhiệm vụ, cho dù mọi người đều khinh thường Yến Lai Đệ và Yến Chiêu Đệ, chỉ duy nhất anh là không thể.

Yến Chử nói lại những lời nói với chị cả với chị hai một lần nữa, an ủi chị hai, nói với cô ấy rằng sẽ về nhà sớm vào kì nghỉ đông năm nay, làm Yến Lai Đệ vui đến hỏng luôn.

Em trai có tiền đồ, còn biết hiếu kính chị gái là cô ấy, Yến Lai Đệ cảm thấy không uổng công mình yêu thương nó.

Nhìn đứa con trai 4 tuổi ngồi xổm dưới đất nghịch đồ chơi trên sàn nhà, trong lòng Yến Lai Đệ cân nhắc, con trai có quá nhiều đồ chơi rồi, hay là mấy tháng tới lấy tiền mua đồ chơi cất lại, vậy là mỗi tháng đều có thể để dành thêm hai ba trăm cho em trai cưới vợ rồi.

Yến Chử cúp điện thoại, anh nghĩ chị hai quan tâm đến thận của mình như thế, anh cảm thấy mình nên sớm trở về để giải quyết vấn đề chấp nhất quá độ về cháu trai của hai chị mình.