Tôi Là Trùm Phản Diện

Quyển 4 - Chương 40: Phượng hoàng nam qua cầu rút ván 4

"Đàn em Khương, tối qua em nhắn tin cho anh muốn anh thiết lập lại tường lửa cho máy tính của em, nhưng trong khoảng thời gian này anh hơi bận, em vẫn nên tìm những người chuyên nghiệp khác, đây cũng không phải vấn đề rắc rối gì cả, cơ bản tìm sinh viên năm hai năm ba đều làm được."

Yến Chử giúp Mạnh Hân Âm lấy thịt sườn dê, mỗi phần sườn dê ở Đỉnh Hương Viên đều không lớn, được nướng bằng lửa than, ngoài giòn trong mềm, rắc thêm chút thìa là và bột ớt, và cũng là món ăn chiêu bài của nhà hàng.

Nếu trong lúc ăn mà đeo bao tay để cầm miếng sườn gặm thì không khỏi có chút bất lịch sự, vì vậy mỗi lần gọi món này của nhà hàng, Yến Chử đều sẽ giúp Mạnh Hân Âm gỡ thịt dê và xé nhỏ chúng để Mạnh Hân Âm có thể gắp ăn.

Mạnh Hân Âm đang hưởng thụ sự phục vụ tri kỉ của bạn trai, nghe được anh nói những lời này, theo bản năng nhìn về phía Khương Mạt Lị.

"Cái đó…"

Vẻ mặt Khương Mạt Lị sững lại, nhưng cô ta phản ứng rất nhanh, ngay thời điểm Mạnh Hân Âm quay sang, cô ta đã kịp khôi phục lại trạng thái hoạt bát vui vẻ lúc đầu.

"Ban đầu em cũng chỉ thân với anh nên mới nhờ anh giúp đỡ, nhưng nếu anh không rảnh, thì em sẽ đi hỏi mấy bạn học có chút quen biết xem họ có rảnh không."

Trong lòng Khương Mạt Lị mắng Yến Chử máu chó đầy đầu, đây là tật xấu gì của anh ta vậy, làm sao có thể nói chuyện mình lén lút liên lạc với anh ta trước mặt Mạnh Hân Âm chứ.

"Yến Chử mấy ngày nay bận rộn với việc lập trình, anh ấy thật sự không rảnh, khó lắm tớ mới có thể rủ anh ấy đi ăn."

Mạnh Hân Âm luôn cảm thấy trong lòng có chút gì đó khó chịu, bạn thân lén lút liên lạc với bạn trai, cô lại từ miệng bạn trai mà biết được, dù chỉ là chuyện vặt vãnh như sửa máy tính, chỉ là đã nói gì với nhau?

Cô nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Khương Mạt Lị không giống giả vờ, cảm thấy có lẽ mình đã hiểu lầm, vì thế liền giúp Yến Chử giải thích với Khương Mạt Lị.

"Tớ biết rồi, thật ra máy tính của tớ cũng không phải gặp vấn đề gì lớn cả, chỉ là lúc trước gặp virus, tất cả các tệp chưa được sao lưu đều mất hết, mặc dù sau đó đã được sửa chữa, nhưng nó vẫn để lại bóng ma trong lòng tớ, luôn lo lắng nó lại xảy ra chuyện."

Khương Mạt Lị thấy Mạnh Hân Âm dường như không để ý, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì có chút nhạc đệm này, trong lúc sau của bữa ăn Khương Mạt Lị cũng không dám tùy ý bắt chuyện với Yến Chử, nhìn hai người đối diện em gắp cho anh một đũa thịt dê, anh gắp lại cho em một đũa cá phi lê, càng làm cô ta cảm thấy ghê tởm, khẩu vị cũng chẳng khá hơn.

Cô ta không cao, chỉ có 1m60, nếu béo lên cô ta sẽ càng lùn, vì khống chế vóc dáng và tiết kiệm tiền để có thể mua nhiều mỹ phẩm, trang sức và quần áo hơn, mỗi bữa cơm cô ta đều không ăn nhiều, có nhiều hôm bữa ăn của cô ta đơn giản chỉ là một trái bắp hay vài củ carot, hôm nay gọi một bàn đồ ăn, cô ta cũng chỉ ăn một chút thịt sườn dê, uống một lon nước dừa, ăn vài miếng cá, rồi đặt đũa xuống, nhìn Mạnh Hân Âm và Yến Chử ăn.

Mạnh Hân Âm hôm nay đi ăn cùng bạn trai, ăn cũng ít lại một chút, cho dù cô có ăn nhiều bao nhiêu, vẫn chỉ là một cô gái, một bàn đồ ăn này, cho dù Yến Chử ở phòng ngủ bế quan vài ngày, là một người con trai ngày ngày ăn cơm hộp, vẫn phải dư lại một nửa.

"Anh đi thanh toán, sẵn nhờ phục vụ cho mấy cái hộp để gói đồ ăn mang về."

Yến Chử ăn cũng gần hết đồ ăn rồi, chỉ là lúc sau, hai cô gái cơ bản đều chỉ uống đồ uống và uống một ít canh, người ăn chỉ có mình anh.

Có Khương Mạt Lị ở đây, ngồi nói chuyện phiếm sau bữa ăn là điều không thể, Yến Chử dứt khoát đứng dậy đi thanh toán hóa đơn, nhưng anh cũng không biết Mạnh Hân Âm đã trả rồi.

Những chiếc hộp để Đỉnh Hương Viên đóng gói đồ ăn hoàn toàn miễn phí, tức là bạn phải tự đóng gói đồ ăn, thời điểm Yến Chử rời đi liền gặp được người phục vụ, anh nhờ người phục vụ đem mấy cái hộp đóng gói đến chỗ bọn họ ngồi, sau đó mới đi đến quầy thanh toán.

"Chậc chậc, có bạn trai rồi đúng là khác nha."

Khương Mạt Lị nhìn Mạnh Hân Âm thuần thục gói đồ ăn thừa lại, vì sao một đại tiểu thư như cô lại đi thích một người con trai nghèo, còn phải gói đồ ăn thừa ở nhà hàng đem về, thật sự rất mất mặt, nhưng Mạnh Hân Âm đều không thấy như vậy, Yến Chử kia rốt cuộc đã hạ mê hồn dược gì cho cô vậy.

Cô ta bĩu môi, nhưng tay lại không ngừng, giúp Mạnh Hân Âm gói đồ ăn đem về.

"Xong hết rồi, đi thôi nào."

Khi Yến Chử đi thanh toán, thì biết được hóa đơn đã có người trả, lập tức hiểu được Âm Âm thấy Khương Mạt Lị gọi nhiều món quá, liền lén lút giúp anh trả tiền.

Anh cảm thấy có chút buồn cười, anh gần như có thể tưởng tượng bộ dáng cô sốt ruột lo lắng cho ví tiền của anh lúc đó.

Trên thực tế, hiện tại anh cũng không hề nghèo, thậm chí còn có thể coi là dư dả, nhưng bạn gái một lòng muốn giữ mặt mũi cho anh trước mặt Khương Mạt Lị, chuyện này anh vẫn không nên chọc thủng trước mặt Khương Mạt Lị.

Mạnh Hân Âm cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, vì anh không nói trắng ra là cô đã thanh toán.

Ăn nhờ một bữa cơm, nếu vẫn còn mặt dày bám theo Mạnh Hân Âm, chỉ sợ là không thức thời, Khương Mạt Lị lại không phải người không khôn ngoan, ở cửa Đỉnh Hương Viên liền tách ra, và nói rằng sẽ trở về trường để hỏi xem có đàn anh khoa máy tính nào chịu trang bị cho máy tính của cô ta không, để chuyện này không bị bại lộ.

Ít nhất Mạnh Hân Âm nghe xong cảm thấy rằng Khương Mạt Lị thật sự vội vã tìm người trang bị tường lửa cho máy tính, cô ta lén lút liên hệ với Yến Chử chỉ đơn giản là cô ta không nghĩ nhiều như thế, dù sao ở cùng cô lâu như thế, Khương Mạt Lị cho tới nay đều là một cô gái ngốc nghếch qua loa.

Khương Mạt Lị vẫy tay với bọn họ, trong nháy mắt xoay người, vẻ mặt cô ta nhanh chóng sụp đổ, đen đến khó coi.

"Yến Chử, anh muốn dẫn em đi đâu vậy."

Mạnh Hân Âm vẫn còn vướng bận chuyện nên hỏi hay không nên hỏi Yến Chử, trừ bỏ vấn đề máy tính, Khương Mạt Lị có nói những chuyện riêng khác với anh không, trong phương diện tình cảm, người con gái nào cũng đều là quỷ hẹp hòi, Mạnh Hân Âm cũng không ngoại lệ.

Bởi vì xuất thần hơi lâu, nên chờ Mạnh Hân Âm nhận ra hôm nay Yến Chử dẫn mình đi đến nơi mà cả hai chưa từng đến, thì cô đã ngồi trong taxi.

Suy xét đến tình hình kinh tế của Yến Chử, những địa điểm các cặp đôi trẻ thường đến hẹn hò là căn tin và hoa viên của trường, tiếp theo là rạp chiếu phim gần trường, vì xét về sức chi tiêu của học sinh, rạp chiếu phim gần trường xuyên có các chương trình ưu đãi giảm giá.

Lần này khác với những lần trước, Yến Chử trực tiếp dẫn cô lên taxi, sau đó đến một văn phòng kinh doanh bất động sản.

Xuân Giang là khu bất động sản mới được khai trương gần trường đại học Thiên Thủy, chủ đầu tư được đánh giá rất cao trong nước, nằm trên một khu đường xa hoa, diện tích căn hộ từ 88 mét vuông đến 136 mét vuông, đối tượng khách hàng là tầng lớp trung lưu trong xã hội có kinh tế ổn định.

Giá nhà ở Thiên Tân trung bình là 50.000 tệ, đại học Thiên Thủy là cơ sở cũ, ban đầu nó nằm sát đường vành đai số 2, giá xây nhà ở đây thậm chí còn cao hơn, thêm thương hiệu địa ốc này vào, một khi bắt đầu mở bán, giá cũng phải tới bảy tám vạn một mét vuông, cho dù là căn nhỏ nhất cũng phải hơn 6 triệu tệ, những gia đình bình thường, có bấm bụng dành dụm cũng không có thể trả nổi khoản tiền lớn như vậy.

Đôi tình nhân trẻ tuấn nam mỹ nữ này bước vào hấp dẫn đến kỳ lạ, đặc biệt là áo quần Mạnh Hân Âm mặc, chiếc túi đeo bên vai, trong đôi mắt sắc bén hơn radar của cô nhân viên bán hàng, thì đây chính là khách hàng tiềm năng.

Họ xem Mạnh Hân Âm và Yến Chử là một cặp vợ chồng chưa cưới đang chuẩn bị mua nhà mới, một cô gái bán hàng nhanh nhẹn cầm tư liệu đi đến, nhiệt tình tiếp đãi bọn họ.

Chỉ cần bán được một căn nhà, phần trăm bọn họ nhận được có thể lên đến vài ngàn tệ.

"Xin hỏi quý anh chị đây tương đối hứng thú với loại hình phòng nào của công ty chúng tôi, nếu ngân sách đủ thì tôi sẽ giới thiệu loại 3 phòng ngủ 128 mét vuông cùng loại 4 phòng ngủ 136 mét vuông, vì nếu dùng làm phòng tân hôn, sau khi kết hôn con cái sẽ có phòng riêng, đặc biệt nhà 136 mét vuông còn có một phòng dành cho bảo mẫu, nếu kinh phí hạn hẹp thì các vị có thể tham khảo loại nhà 88 mét vuông và nhà 112 mét vuông tốt nhất mà chúng tôi đang mở bán ở Xuân Giang, diện tích phòng hợp lý, đem diện tích căn nhà sử dụng đến mức triệt để, hơn nữa còn được tặng thêm ban công với diện tích 4.5 mét vuông, có thể nói là vô cùng tiết kiệm chi phí."

Cô nhân viên địa ốc đưa một chồng sơ đồ mặt bằng vào tay Yến Chử và Mạnh Hân Âm, Mạnh Hân Âm cười xấu hổ, ở chỗ cô nhân viên địa ốc không thấy, nhẹ nhàng kéo góc áo của Yến Chử.

"Chị có thể cho bọn em xem mẫu của căn nhà 128 mét vuông không, các căn nhà của bên chị có phải đều đã được trang trí rồi không?"

Yến Chử tính toán số tiền hiện có, trừ bỏ số vốn ban đầu, mua một căn nhà 128 mét vuông cũng không thành vấn đề.

"Nhà bên chúng tôi đều đã được trang trí rồi, sau khi bàn giao bên các vị chỉ cần mua thêm thiết bị điện tử và gối mền, hai vị, mời cùng tôi tham quan một vài nhà mẫu bên chúng tôi."

Tổng giá tiền của căn nhà 128 mét vuông là gần 10 triệu, phần trăm cô nhân viên được hưởng không dưới một tháng lương của mình, cô nhân viên địa ốc vội khen bản thân sáng mắt, và tự nhủ nhất định phải nắm chặt khách hàng tiềm năng ở trước mặt này.

"Yến Chử, chúng ta vẫn nên đi thôi."

Mạnh Hân Âm nói khẽ bên tai Yến Chử, điều kiện nhà cô không tồi, nhưng mà dù sao cô vẫn còn là sinh viên, ngoại trừ túi xách và quần áo là mẹ cô mua cho, cô cũng chỉ được thêm một chút tiền sinh hoạt cố định, cộng thêm một tiền mừng tuổi linh tinh nữa, vẫn còn hơn 400.000 tệ trong thẻ, còn không đủ số lẻ để trả tiền lần đầu cho căn nhà này nữa.

"Em sợ cái gì, cứ đi xem thử, coi như diễn tập trước khi kết hôn là được."

Yến Chử nhéo nhéo lòng bàn tay của Mạnh Hân Âm, đi theo hướng cô nhân viên địa ốc đến đại sảnh.

Nghe được hai chữ kết hôn, Mạnh Hân Âm lập tức đỏ mặt, cô nghĩ, đâu có ai quy định đến xem nhà thì nhất định phải mua chứ, cứ nghĩ như vậy, cô cũng không còn cự tuyệt nữa.

Căn nhà rộng 128 mét vuông rất tốt, có ba phòng ngủ, hai phòng khách, hai phòng tắm và một thư phòng nhỏ, mặc dù phòng nào cũng không lớn, nhưng ở nơi tấc đất tấc vàng như Thiên Tân, đã là rất tốt.

Nhà của Mạnh Hân Âm lớn hơn ngôi nhà này, đặc biệt là ngôi biệt thự mà cô đang sống với bố mẹ, phía trước có hoa viên, phía sau có hồ bơi, phòng ngủ, phòng để quần áo, phòng tắm của cô hợp lại có lẽ còn rộng hơn căn hộ này nữa.

Tuy nhiên, trước đó Yến Chử đã nói, coi như là diễn tập mua nhà tân hôn cho bọn họ, nên cảm xúc lúc này của Mạnh Hân Âm hoàn toàn khác.

"Em thích cái ban công này, nếu tầng lầu cao hơn một chút, có thể nhìn thấy một góc của thành phố Thiên Tân, có lẽ còn thấy được trường đại học của chúng ta nữa."

Mạnh Hân Âm lôi kéo Yến Chử đi khắp nơi trong nhà, làm gì còn bộ dạng miễn cưỡng như lúc nãy nữa.

"Thư phòng này có chút nhỏ, nhưng không sao có thể thông với phòng ngủ phụ bên cạnh, đến lúc đó anh có thể lập trình ở chỗ này còn em sẽ vẽ tranh ở đây, phòng ngủ phụ này có cửa sổ lồi, đến mùa hè em sẽ đặt một tấm chiếu tatami ở đây và nằm phơi nắng."

Mạnh Hân Âm lớn như này rồi mà cũng chỉ ở biệt thự 4 tầng, cô chưa từng thử cảm giác ở một ngôi nhà cao hơn 20 tầng, xem chừng rất thú vị.

Cô nhân viên địa ốc nhìn cô có vẻ rất hài lòng về căn nhà, cảm thấy mình đã thành công hơn một nửa, thông thường các cặp vợ chồng chưa cưới xem nhà, đều là do bên gái quyết định.

Căn nhà 128 mét vuông này cũng không quá rộng, đi hết xung quanh cũng chưa tới 10 phút.

Mạnh Hân Âm đi xem rất vui vẻ, nhưng cô cũng biết, hai người bọn họ căn bản không mua nổi căn nhà trước mắt này, cô nghĩ trong lòng, nắm lấy tay Yến Chử, muốn nói với cô nhân viên địa ốc rằng bọn họ có dự định đi đến những chỗ khác xem nữa rồi mới quyết định.

"Chị ơi, giúp em tính thử số tiền trả trước cho căn nhà này đi, nếu giá cả thích hợp, thì hiện tại chúng ta có thể kí hợp đồng ngay."

Hiện tại đây là căn nhà tốt nhất mà Yến Chử có thể mua, mặc dù ở cùng với mọi người trong kí túc xá rất hòa thuận, nhưng có một số việc nếu làm ở kí túc xá sẽ rất phiền phức, anh tính dọn ra ngoài, thuê phòng thì nhiều vấn đề, nên dứt khoát mua một căn nhà cho mình.

Anh năm nay mới năm ba, Mạnh Hân Âm thì mới năm hai, chờ bọn họ kết hôn cũng phải 3 năm nữa, khi đó tin rằng anh có thể cho Mạnh Hân Âm tất cả những thứ tốt nhất.

"Được, được."

Ước chừng đây là khách hàng sảng khoái nhất mà cô nhân viên địa ốc gặp được, liền vội vàng đi lấy máy tính.

"Anh điên rồi sao?" Mạnh Hân Âm trừng mắt nhìn Yến Chử một cái, trong lòng nghĩ rằng nếu cô mở miệng nói với mẹ mình là cô muốn mua một ngôi nhà ở gần trường đại học chắc cũng được.

"Được rồi, cô quản gia nhỏ của anh, em đã quên anh vừa mới bán được một trò chơi nhỏ à, anh sẽ trả được tiền đặt cọc của ngôi nhà này."

Yến Chử nắm chặt tay Mạnh Hân Âm đặt lên trước ngực nói.

"Anh bán được bao nhiêu tiền?" Mạnh Hân Âm vốn cho rằng một trò chơi nhỏ có giá một hai vạn là tốt lắm rồi, nhưng bây giờ nghe Yến Chử nói thì cô sợ nó đã được bán với giá vài triệu tệ.

Yến Chử vẽ một con số tám, hiển nhiên không phải tám vạn, hay tám mươi vạn mà là tám trăm vạn.

Mạnh Hân Âm thở phào nhẹ nhõm, cô chưa bao giờ nghĩ rằng Yến Chử mới năm ba lại có thể lập trình một trò chơi bán được giá lên tới mấy trăm vạn, anh còn ưu tú hơn so với mọi người nghĩ.

Làm sao bây giờ, đối lập với Yến Chử, cô chỉ là một con bọ gạo ăn no chờ chết, cảm giác bản thân không xứng với anh.

"Số tiền dư lại, anh định tự thành lập một công ty nhỏ, em yên tâm, anh sẽ trở thành người đàn ông xứng đáng với em, hiện tại các bạn học có thể sẽ cười nhạo em, nhưng sau này các bạn ấy sẽ phải ghen tị với em, vì em có được người đàn ông yêu em nhất trên đời." Yến Chử thâm tình nhìn Mạnh Hân Âm, giống như cô là toàn bộ thế giới của anh.

Rõ ràng không uống rượu, nhưng Mạnh Hân Âm lại mặt đỏ tai hồng, tim đánh trống liên tục, cảm giác chính mình giống như đã say rồi.