"Nha đầu chết tiệt, bảo nó trở về đổi áo cưới với A Đường mà thôi, lề mề, không xuống đất coi như xong, cơm cũng không làm, quần áo cũng không giặt, muốn tạo phản à!"
Trong sân vang lên giọng nữ có hơi sắc bén chui vào trong lỗ tai Nam Sênh trong phòng ngủ đang ngủ không an ổn.
Nam Sênh nhíu mày, giống như gặp ác mộng, cả người đều không an ổn.
"Quả nhiên, không phải thân sinh đúng là không đáng tin cậy!" Mấy chữ này là dp Hà Kim Quế ngậm ở trong miệng nói, thanh âm cực kỳ nhỏ, người ngoài căn bản không nghe thấy.
Nhưng nghe vào trong tai Nam Sênh đang mờ mịt không biết đêm nay là năm nào, lại phảng phất như sấm sét kinh thiên!
Cô đột nhiên mở to mắt, đột nhiên ngồi dậy!
Muốn nghe Hà Kim Quế lẩm bẩm thêm, nhưng gì cũng không nghe thấy.
Ánh chiều ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ nhỏ tản vào trong phòng tối tăm nhỏ hẹp, màn giường vừa xa lạ vừa quen thuộc làm cho Nam Sênh lung lay một chút.
Cô vô thức nhìn quanh bốn phía.
Nơi này, không phải là phòng cô ở trước khi xuất giá sao?
Cô không phải......
Sao lại ở đây?
Nam Sênh nhìn áo cưới màu đỏ tươi đẹp đặt ở bên giường hơi xuất thần.
Chính bộ áo cưới này đã thay đổi quỹ tích cả đời của cô.
Cô vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve áo cưới, áo bông mỏng vải tốt như vậy, từ nhỏ đến lớn cô đừng nói mặc, dù là thấy cũng chưa từng thấy qua.
Có thể mặc áo cưới như vậy xuất giá, là ước mơ của bao nhiêu cô gái chứ.
Năm đó cô chính là ôm ý nghĩ như vậy, có tâm tình cảm ơn đổi áo cưới với Nam Đường, thay đổi vận mệnh cả đời.
Lòng người thật sự là khó dò!
Rõ ràng là tính toán, lại muốn làm cho cô cảm thấy áy náy cảm kích.
Cô có bao không cam lòng và phẫn hận, mới có thể sau khi chết còn tâm tâm niệm niệm bước ngoặt vận mệnh thay đổi.
Xúc cảm lạnh lẽo chân thật của áo cưới làm cho Nam Sênh lấy lại tinh thần.
Không đúng!
Cái cảm giác này quá chân thật.
Đây không phải là mộng!
Cô thật sự trở lại một ngày trước khi xuất giá!
Nghĩ đến đủ loại kiếp trước, nghĩ đến lời Hà Kim Quế vừa nói, Nam Sênh nhìn áo cưới trước mắt hơi nheo mắt lại.
Cô đã nhớ tới!
Sau khi chết không vào Hoàng Tuyền địa phủ một lần nữa đầu thai, mà là đến một nơi cực kì sáng.
Nơi đó gì cũng không có, cũng chỉ có một quyển sách tên là 《 nghịch tập nhân sinh 》.
Trong sách, Nam Đường là nhân vật chính, mà cô, lại là nữ phụ ác độc dùng để so sánh.
Bên trong viết, cô dùng tình thân che mắt Nam Đường, trao đổi áo cưới với cô ta, lại thuyết phục Nam Đường cùng đắp khăn voan đỏ, thuận lợi đổi gả.
Cô gả cho Hạ Hồng Chí tiền đồ tốt đẹp, sau đó trở thành tướng quân.
Nam Đường lại gả cho Cố Văn Trăn nghe nói thành phần không tốt, không ai để ý, bất đắc dĩ phải tới cưới đối tượng đính hôn từ nhỏ.
Sau đó, Nam Đường còn trở thành góa phụ vào ngày hôm sau.
Sau đó, Nam Sênh dựa vào Hạ Hồng Chí, cuộc sống mặc dù trôi qua càng ngày càng tốt, nhưng không có chủ kiến, chỉ là một bà nội trợ.
Nam Đường thì kiên cường độc lập, một mình chống đỡ bầu trời của mình và con trai.
Trong sách cũng nói, Nam Đường và Hạ Hồng Chí có con trai, là một chuyện ngoài ý muốn.
Cô ta căn bản không có muốn phá hư hôn nhân của Nam Sênh, vẫn luôn tránh hiềm nghi, độc lập nuôi dưỡng con trai.
Hạ Hồng Chí ngay từ đầu cũng áy náy với hai mẹ con bọn họ.
Ngược lại là Nam Sênh sau khi biết có sự tồn tại của Nam Đường và con trai cô ta, nhất quyết không buông tha, phá cuộc sống tốt đẹp đến loạn cào cào, còn buộc cô ta và con trai con trai rời đi nơi quen thuộc.
Cũng là bởi vì Nam Sênh không ngừng làm trò, so sánh ra, Nam Đường trầm tĩnh nhượng bộ, làm cho Hạ Hồng Chí chậm rãi để Nam Đường ở trong lòng.
Nhưng bọn họ đều không có ý nghĩ làm chuyện có lỗi với Nam Sênh.