"Được, hôm nay sau khi làm xong mọi việc tôi sẽ nấu cho cậu một nồi gà con hầm nấm, cậu muốn ăn con gà nào thì cứ chọn!"
Kerry giơ tay lên, Mộc Tử Dục hiểu ý dùng tay vỗ nhẹ vào bàn tay cậu ấy, "Đồng ý!"
Để cho nhóm người sử dụng dị năng hệ thổ đang rảnh rỗi không có việc gì làm đi đến đây xới mảnh đất này nên, nó giống như đang chơi một trò chơi vậy, những người cấp dưới của Kerry đều có tính cách giống cậu ấy, bọn họ đều nhỏ tuổi hơn những người ở trên chiến hạm kia, hầu hết bọn họ đang ở độ tuổi mười năm mười sáu, có nguồn dị năng dồi dào. Mấy thiếu niên dùng dị năng khống chế đất, nó như một trận động đất, mặt đất nứt toạc, tất cả đất bị nghiền nát thành từng mảnh.
Vẻ mặt Mộc Tử Dục không cảm xúc nhìn bọn họ, cậu thấy những người này đều là mấy thiếu niên, nhưng dị năng của bọn họ đều từ cấp bốn trở lên, nếu như ở trong Quân đội, nhất định bọn họ sẽ được coi là thiên tài rồi đào tạo. Nhìn động tác của bọn họ, chắc chắn bọn họ đã được huấn luyện luyện nghiêm khắc, cậu cảm thấy bọn họ giống một đám sói con có răng nanh dài, cậu không biết bọn họ được huấn luyện những gì, bọn họ làm việc nhóm rất ăn ý, lúc sử dụng dị năng không làm những động tác thừa, vừa nhanh vừa chính xác.
Nhưng ở trong đoàn đội trên chiến hạm này, bọn họ giống như những người làm việc lặt vặt, luôn làm công việc di chuyển đồ vật, hơn nữa nhìn thấy ai họ cũng gọi anh cả, rõ ràng bọn họ là những người nằm ở cuối chuỗi thức ăn. Cả đoàn đội này, chỗ nào cũng không hợp lý.
Nghĩ đến Verdi có thẻ không phải kiểm tra hàng hóa ở bến cảng, Mộc Tử Dục hơi nghi ngờ, chẳng lẽ những người này là đoàn lính đánh thuê đánh thuê được Đế Quốc thuê để làm nhiệm vụ đặc biệt? Cải trận thành một thương nhân?
Trong đầu cậu vừa nghĩ ra ý tưởng này, Mộc Tử Dục đã cảm thấy nó có thể là sự thật.
Nhóm người ở đây có vài người còn chưa chơi chán, họ điều khiển đất tạo thành hình mấy con rồng đất, cho chúng đánh nhau trên mặt đất, cả một nhóm người nghịch bùn giống như con khỉ, khiến cả khu vực đầy bụi bặm, bụi cát bay khắp nơi, ai đi đến gần chỗ này cũng không mở mắt được.
Ông chú Mike và đội nhỏ của ông ấy đứng sang một bên, tất cả mọi người giống như tác phẩm điêu khắc, đứng ngây người ra nhìn bọn họ nghịch. Người ta nói rằng người có dị năng là người mạnh hơn người khác, họ là những trụ cột của Đế Quốc, nhưng không phải tất cả bọn họ đều kiêu ngạo và kinh thường những người bình thường à? Tại sao nhóm người ở đây giống như mấy đứa trẻ nghịch ngợm vậy?
Tình thế này đã vượt qua sự khống chế của cậu, Mộc Tử Dục không nhịn được nữa đỡ trán, tại sao cậu lại để bọn họ giúp đỡ mình nhỉ, cuối cùng là cậu đã trúng phải bùa gì!
Đúng lúc bọn họ đang vui vẻ, một giọng nói trầm thấp dễ nghe và có một chút hứng thú vang lên: "Ồ, ở đây đông vui thật đấy."
Câu nói này giống như có lực xuyên thấu, đám nhóc nghịch ngợm do Kerry cầm đầu không tự chủ được rụt cổ lại, cùng quay đầu, thì nhìn thấy Verdi chắp tay sau lưng đi tới đây với vẻ mặt ôn nhu.
Mộc Tử Dục phát hiện ra, đám nhóc nghịch ngợm bùn đất như mấy con khỉ này, tất cả đã đứng yên như tượng đá.
Verdi nhếch khóe miệng lên nhìn Kerry, giọng nói của anh lạnh lùng: "Nếu các cậu có nhiều dị năng như vậy, tôi sẽ bảo Elil cho các cậu học tập nhiều hơn."
Sắc mặt Kerry thay đổi, cậu ấy thấy mình như bị sét đánh: "Anh! Hai người chúng ta là do một mẹ sinh ra."
Verdi cười "Ha ha" hai tiếng, anh mỉm cười nói: "Cho nên, anh nhất định phải nghiêm khắc với cậu."
Nụ cười này làm cho Kerry sợ đến mức cả người run lên, nghiêm khắc cái rắm, chẳng qua ngày nào cậu ấy cũng bị đánh mà thôi. Không còn cách nào, vẻ mặt Kerry nhăn nhó dẫn theo một đám đồng đội đang bị sốc đến mức luống cuống tay chân, cả đám chán nản chạy đi.
Mộc Tử Dục kinh ngạc: "Hai người là anh em ruột?" Tại sao tính cách của hai anh em này lại khác nhau như vậy?
Verdi nhìn về phía Mộc Tử Dục, anh thấy khuôn mặt của cậu đang dính bùn đất, giống như một con mèo mướp bẩn, anh lấy một chiếc khăn tay màu trắng từ trong túi áo ra rồi đưa cho cậu, anh không nhịn được bật cười hỏi cậu: "Sao vậy, cậu cũng thấy hai bọn tôi không giống nhau?"
Mộc Tử Dục nói cảm ơn, cậu cười nói: "Không có gì." Cậu không quan tâm đến chuyện riêng tư của người khác, nhưng cậu thấy hơi may mắn khi mình tiết kiệm được một bữa ăn.
Verdi sờ cằm của mình, anh nghiêm túc nói: "Đứa em trai ngốc nghếch của tôi đã giúp cậu nhiều như vậy, có phải trưa hôm nay cậu nên mời tôi ăn một bữa không? Một con thú tai dài, một nồi gà con hầm nấm, rồi thêm hai loại rau là được, tôi sẽ tự mang rượu đến."
Mộc Tử Dục: "..." Cậu không tiết kiệm được tiền, còn phải bổ sung thêm hai món ăn.