Nữ nhân từ thanh lâu đi ra, cho dù chuộc thân lập gia đình, vậy cũng không thể tính là người đàng hoàng, nhưng chuyện gì cũng có thể làm được, lại càng không cần phải nói nhiều năm như vậy kinh thành đều còn lưu truyền truyền thuyết về Vân Lan, đây cũng không phải là nữ nhân bình thường, nàng thật muốn làm chút gì đó, tuy nói không thể là gì phủ Bá tước, nhưng thanh danh quý phủ còn muốn hay không?
Lưu ma ma nhìn Mạnh Vãn Đào có chút không quyết định được.
Mạnh gia coi nữ tử thanh lâu như mãnh thú, nhưng nếu...
“Muốn nhốt ta lại?" Thấy ánh mắt Lưu ma ma lóe lên, ngữ khí Mạnh Vãn Đào nhẹ nhàng nói: "Ta đã nói với Lan di, trong vòng ba ngày, nếu ta không tự mình đưa tin cho nàng, tất nhiên đã xảy ra chuyện, ba ngày sau, nàng trực tiếp tới cửa làm loạn là được, ngươi nếu cảm thấy ngươi có thể làm gì được người này, có thể thử xem.”
Lưu ma ma: "......”
Mạnh Vãn Đào nhìn sắc trời bên ngoài: "Không làm chủ được thì về phủ tìm người làm chủ đi!"
Nghĩ đi nghĩ lại, thật sự không nghĩ ra cách nào khác, vạn nhất Vân Lan thật sự đến cửa làm loạn, lão phu nhân chắc chắn sẽ lột sống da nàng.
Sau một lúc lâu, nàng mới cứng họng nói: "Tam tiểu thư nếu muốn gặp lão phu nhân, ta sẽ đi hồi bẩm, lão phu nhân có rảnh hay không, ta cũng không rõ.”
Mạnh Vãn Đào hướng nàng giãn mặt cười: "Vậy làm phiền Lưu ma ma nhất định phải mời lão phu nhân tới, bằng không thanh danh phủ Bá tước sẽ mất sạch.”
Lưu ma ma: "......”
Nàng ta không nói gì nữa, gương mặt xanh trắng xoay người rời đi.
Họa Nhi theo sát Lưu ma ma cũng ra khỏi phòng.
Các nàng đi rồi, những người bên ngoài bị gọi đến xem kịch tự nhiên cũng giải tán.
Đám người đều đi rồi, Mạnh Vãn Đào vẫn luôn cố gắng chống đỡ cuối cùng cũng thở ra, nàng vịn bàn, trên mặt mang theo mệt mỏi rõ ràng.
Họa Nhi thì thôi, Lưu ma ma cũng không dễ lừa gạt, nếu nàng biểu hiện ra một chút yếu đuối thì việc sẽ không thể được giải quyết.
Nhưng cũng may, nàng chống đỡ được, hơn nữa từ phản ứng của Lưu ma ma và Họa Nhi cho thấy, cũng đủ để họ kiêng dè nàng một thời gian.
Tiểu Từ thấy sắc mặt nàng không tốt, vội rót nước nóng tới.
Uống nước thấm cổ họng, sắc mặt Mạnh Vãn Đào tốt hơn không ít.
“Tiểu thư người nằm một lát đi, "Tiểu Từ đỡ nàng:" Ta đi sắc thuốc cho người.”
Mạnh Vãn Đào quả thật có chút mệt mỏi, thấy Tiểu Từ chuyển bếp lò nhỏ đến dưới hành lang bận rộn, liền nhắm mắt lại, dự định nghỉ ngơi một lát.
Mạnh lão phu nhân cũng không dễ đối phó như Lưu ma ma, nàng giơ tay sờ sờ dây chuyền trên cổ, mi tâm nhíu lại.
Tìm đường sống trong cõi chết, nàng cũng không phải hoàn toàn không có phần thắng.
Cùng lắm thì cá chết lưới rách...
Nghĩ đi nghĩ lại, đầu óc bắt đầu mơ hồ, Mạnh Vãn Đào liền ngủ thϊếp đi.
Một giấc ngủ này cũng không thật, có thể nghe được động tĩnh sột soạt của tiểu sứ, chóp mũi cũng đều là mùi thuốc nồng đậm.
Mơ mơ màng màng không biết qua bao lâu, chợt nghe thấy Tiểu Từ đang gọi nàng:
“Tiểu thư, thuốc đã sắc xong, để một lát sẽ nguội mất.”
Mạnh Vãn Đào nhìn chén thuốc đen kịt tản ra vị đắng nồng đậm trong bát trước mặt, ngũ quan đều nhăn thành một đoàn, không phải nàng khoa trương , là nàng thật sự chán ghét uống thuốc.