Thế Thân Tình Nhân Đích Hoàn Mỹ Nghịch Tập

Chương 17

Edit: Jun

Chu Cảnh tỉnh.

Cổ họng nóng như muốn bốc khói, toàn thân không thoải mái đến cực điểm.

Mở to mắt nhìn nóc nhà không quen thuộc, cư nhiên cảm thấy cảnh tượng trong mơ hôm qua như là ảo giác. Mà khi anh vươn tay, định cầm lấy cánh tay người đàn ông bên cạnh, lại chỉ bắt được không khí.

Tên ngốc thấy anh mở mắt ra, vui sướиɠ cực điểm, nói: "Thầy Chu, thầy tỉnh rồi, muốn uống nước hay không?"

Chu Cảnh đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới gian nan dùng tay chống người ngồi dậy ngay ngắn.

"Đây là nơi nào?" Lời vừa nói ra khỏi miệng, chính anh cũng bị giọng nói nghèn nghẹn của mình dọa sợ.

"Thầy sinh bệnh, nơi này có bác sĩ." Tên ngốc đỡ Chu Cảnh ngồi dậy xong, lại đắp cho anh cái chăn bông.

Chu Cảnh nhịn không được xoa xoa huyệt thái dương: "Là trong nhà bác sĩ Giang đi."

"Ừ." Tên ngốc gật gật đầu, sau đó lại đi tới trước cái bàn mang một cái bát sứ đến, "Cũng may thầy tỉnh rồi, bằng không thuốc bị nguội."

Khi hai người tới đây khám bệnh cũng đã hơn 6 rưỡi một chút, trong lúc Chu Cảnh vẫn luôn hôn mê không tỉnh, giờ cũng đã hơn hai tiếng qua đi.

Chu Cảnh nhận lấy bát sứ, nhìn nước thuốc đen thùi lùi trong bát, mi cũng không nhăn rót hết vào trong miệng

"Thầy Chu thật là lợi hại." Tên ngốc mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt lộ rõ vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Khi y ngơ ngẩn ở chỗ này chữa bệnh, sợ nhất là uống thuốc, bởi vì uống thuốc thực khổ. Lúc uống sẽ ghê tởm, sẽ phun ra, cho nên mỗi lần uống thuốc xong thầy Chu sẽ chặn một viên đường ngòn ngọt vào miệng y.

Nhưng cái thứ đồ khó uống như vậy, thầy Chu cư nhiên có thể một hơi uống hết, quả thật quá lợi hại, thật không hổ là thầy Chu.

Vốn dĩ tên ngốc còn lo lắng bệnh tình của Chu Cảnh, nhưng hiện tại y hoàn toàn không sợ, chỉ cần uống thuốc cho tốt, thầy Chu khẳng định sẽ thực mau khỏe mạnh lên. Nghĩ đến đây, tên ngốc nhịn không được nhếch nhếch môi, tiến đến trước mặt Chu Cảnh xun xoe: "Thầy Chu thầy khát không, còn muốn uống nước không?"

Chu Cảnh nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó đưa bát sứ lại cho tên ngốc.

Tên ngốc lấy cái bát đi rót nước cho Chu Cảnh, lại sợ nước quá nóng làm bỏng thầy Chu uống không được, liền vụng về cầm hai cái cốc, đem nước đổ ra đổ vào.

Chu Cảnh nửa nằm nửa ngồi trên đầu giường, rũ mắt nhìn tên ngốc bận rộn không thôi, nhẹ giọng nói: "Có thể."

"Không được, nước vẫn nóng lắm, thầy Chu chờ một chút." Tên ngốc thập phần cố chấp nói.

Y nói như vậy, Chu Cảnh cũng đành phải ngậm miệng, không nói gì, tình hình hiện giờ so với lúc trước cũng chẳng khác nhau là mấy.

Chờ đến khi nước ấm tên ngốc mới vừa lòng, lúc này mới mang nước đến ngồi trước mặt Chu Cảnh. Uống nước vào miệng, quả nhiên không nóng, Chu Cảnh hoàn chỉnh uống hết một cốc nước, tinh thần rõ ràng so với vừa nãy tốt hơn một ít.

Tên ngốc ngoan ngoãn cầm lấy cái cốc, sau đó nói: "Thầy Chu, thầy tiếp tục nằm xuống nghỉ ngơi đi."

"Không được, tôi còn muốn đi dạy." Nói, Chu Cảnh liền xốc chăn lên, định xuống giường rời đi.

Tên ngốc ngay lập tức liền chặn góc chăn, ngăn đường anh đi lại, không thể xen vào nói: "Không thể, thầy Chu sinh bệnh, yêu cầu nghỉ ngơi"

"Tôi hiện tại rất tốt." Chu Cảnh liếc mắt nhìn cửa sổ một cái, trời đã sáng choang, hôm nay chương trình học chỉ sợ bị chậm rồi.

Đúng lúc này đột nhiên có một cô gái vén rèm đi đến, đúng là người sắc thuốc cho Chu Cảnh, Giang Vũ.

"Tốt cái đầu anh!" Giang Vũ đặc biệt chán ghét cái kiểu người bệnh không màng đến thân thể mình, chẳng quan tâm người này là Chu Cảnh, là người cô tôn kính, cũng không ngoại lệ.

"Anh bệnh liền nằm lên giường nghỉ ngơi tử tế cho tôi, thầy Chu, anh tốt xấu gì cũng là người đọc sách, maì đao không hoài công đốn củi* đến Lăng Tử còn hiểu, anh chẳng lẽ không hiểu sao?"

*Mài đao không hoài công đốn củi aka Ma đao bất ngộ khảm sài công: Cần phải chuẩn bị đầy đủ, không nên nóng vội. Nghĩa đen là muốn đốn củi thì phải mài dao cho sắc, cứ để dao cùn thì có cố cũng không ra cơm cháo gì. Nghĩa bóng trong truyện là nói Chu Cảnh muốn dạy học tốt thì phải rèn (mài) sức khỏe của mình cho tốt đã.

Chân thành cảm ơn cô AmeNatsu nhiều >V