Chương 15
- Cuốn xéo cái xe của mày đi, đồ con lợn!Tiếng chửi rủa đập vào tai Sebastian khi anh đi ngang qua một nhóm người vô gia cư đang lục lọi mấy thùng rác của quán Pizza Hut trên đường Frederick. Miệng tu lon bia giấu trong một túi giấy, họ đánh dấu lãnh thổ của mình bằng cách chửi rủa những người qua đường và những người lái xa đang nhìn họ chằm chằm.
- Đồ mặt chuột!
Một cốc giấy đầy ặc bay tới bẹp gí trên kính chắn gió. Sebastian kéo cửa kính lên rồi khởi động cần gạt nước.
Thú vị...
Đây là lần đầu tiên anh đặt chân tới khu vực này của thành phố. Và chắc chắn cũng là lần cuối cùng, anh hy vọng thế.
Hương vị ẩm thực vùng Porto phảng phất trong không khí ngấy mùi mỡ. Tiết tấu đặc trưng Caribê tràn qua các ô cửa sổ. Cờ Dominica tô điểm bậc thềm các ngôi nhà. Đã từ lâu nay chẳng ai có thể phủ nhận sự thực rằng khu Bushwick này trở thành vùng độc chiếm của người Latin. Dần tỏa ra tứ phía, khu phố này trải dài hàng chục dãy nhà và lưu giữ vẻ thô ráp. Những nhóm yppie từng bao vây Williamsburg vẫn chưa đổ tới khu vực này. Nơi đây, không có những thanh niên giàu có, đám nghệ sĩ thời thượng hay các nhà hàng sinh thái, mà chỉ liên tiếp các kho hàng, những ngôi nhà mái tôn, những ngôi nhà gạch, những bức tường chi chit hình vẽ graffiti và những khoảng đất bỏ hoang phủ kín cỏ dại.
Con đường rộng thênh thang nhưng gần như vắng tanh. Sebastian đã xác định được vị trí quán Boomerang nhưng anh vẫn muốn đổ chiếc Jaguar của mình ở con phố song song. Anh khóa xe rồi quay lại đường Frederic cũng là lúc những giọt mưa đầu tiên bắt đầu rơi, khiến Bushwick nhuốm một màu xám xịt buồn bã.
Boomerang chẳng có vẻ gì là một lounge sang trọng và tiện nghi. Đó là một quán bar nhỏ ở ngoại ô, xập xệ và bẩn thỉu. Nó phục vụ thứ rượu rẻ tiền cùng bánh mì kẹp thịt giá hai đô. Được dính vào tấm cửa sắt cuốn, một tấm biển nhỏ thông báo quán chỉ mở cửa bắt đầu từ năm giờ chiều. Tuy nhiên, cửa sắt cuốn vẫn để mở để ba phần tư, cho phép đi vào cửa chính của quán.
Sebastian gõ lên ô cửa kính màu khói khi ngoài trời mưa đang nặng hạt dần.
Không có tiếng trả lời.
Anh đánh liều đẩy hết cửa cuốn lên rồi thử mở cửa chính ra.
Cửa không khóa.
Người bết nước mưa, anh do dự mất một lúc. Khung cảnh xập xệ và căn phòng chìm trong cảnh tranh tối tranh sáng. Cuối cùng, anh quyết định bước vào đồng thời để ý đóng cánh cửa sau lưng nhằm tránh nguy cơ bị người qua đường phát hiện.
- Có ai không? Anh cất tiếng hỏi trong lúc dò dẫm tiến lên.
Đi được vài bước trong phòng, anh đưa tay bụm miệng. Một mùi hôi thối khiến anh lợm giọng và buồn nôn. Thứ mùi tanh tanh, thứ mùi ám ảnh, bạo lực...
Mùi của máu.
Anh định chạy đi, nhưng lại kiềm chế được nỗi sợ hãi. Anh lùi lại sát tường, mò mẫm tìm cầu dao điện.
Khi thứ ánh sáng màu xanh lục đã trùm xuống căn phòng, anh bỗng thấy kinh hãi.
Cả quán bat đẫm màu máu. Sàn nhà vấy những vệt đen dính nhơm nhớp. Các bức tường gạch in đầy vệt chất lỏng màu tía bắn lên. Gỗ lát tường cũng bê bết. Thứ chất lỏng đó còn bắn lên tận mấy tầng giá chất đầy chai lọ phía sau quầy bar.
Một cuộc tàn sát thật sự.
Cuối phòng, một người đàn ông nằm bất động trong vũng máu.
Drake Decker chăng?
Tim Sebastian đập thình thịch trong l*иg ngực, không thể kiểm soát nổi. Bất chấp cảm giác hoảng loạn và cơn buồn nôn, anh vẫn tiến về phía cái xác. Một xác người to lớn và bị đâm chém đã mất hết máu đang nằm phơi ngực. Bàn bi a nơi cái xác nằm trên đó trông giống như một bàn thờ, một chiếc bàn lễ được dựng lên cho một buổi hiến tế mờ ám. Người chết là một gã cao lớn, hói đầu và để ria mép, nặng phải hơn một tạ. Phệ bụng, long lá, y có dáng dấp giống một vài thành viên của Những chú gấu, một nhánh nhỏ của cộng đồng gay luôn phô diễn vẻ ngoài cường tráng. Vốn có màu kaki, chiếc quần vải của y giờ đã đâm màu máu đen. Từ chiếc áo sơ mi kẻ ca rô, bị phanh cúc trên ngực và bụng, trào ra cả nội tạng. Ruột, gan, dạ dày lẫn lộn với nhau tạo thành một mớ hổ lố dính dớp và nhớt nhát.
Sebastian không thể chịu đựng thêm nữa. Chống hai tay lên đầu gối, anh nôn thốc nôn tháo ra một đống nhờ nhờ hăng hắc trào ngược lên từ cái dạ dày rỗng của mình. Anh đứng nguyên như vậy mất một lúc. Người đầm dìa mồ hôi, mặt nóng bừng. Nín thở.
Tuy nhên anh vượt qua được cơn hoảng sợ. Một chiếc ví thò ra khỏi miệng túi áo. Sebastian thò tay rút chiếc ví da rồi xem xét bằng lái xe: đây chính xác là Drake Decker.
Trong khi anh đang cố nhét lại chiếc ví vào túi áo, cơ thể Drake bỗng co giật.
Sebastian giật nảy mình. Mạch máu giật giật hai bên thái dương anh.
Cơn co giật cuối cùng post mortem [1]?
[1]. Tiếng Latin trong nguyên bản: sau khi chết. (ND)
Anh cúi nhìn khuôn mặt bê bết máu.
Cái “xác” bỗng mở mắt. Sebastian lùi lại và tiếng hét nghẹn lại trong họng anh.
Mẹ kiếp!
Drake có thể đang hấp hối, nhưng có hơi thở trộn lẫn với dòng máu nhỏ rỉ ra từ miệng y.
Làm gì bây giờ?
Hoảng loạn. Choáng váng. Cảm giác nghẹt thở.
Anh rút điện thoại ra bấm số gọi cấp cứu. Anh từ chối cung cấp danh tính, nhưng yêu cầu một chiếc xe cấp cứu tới địa chỉ 17 đường Frederick.
Anh ngắt máy rồi cố hết sức nhìn lại một lần nữa khuôn mặt và thân hình Drake. Rõ ràng chú gấu đã bị tra tấn không từ một cực hình nào. Máu thấm qua cả lớp thảm len phủ mặt bàn bi a. Mép thảm chần nổi giữ vai trò như đường rãnh dẫn dòng máu chảy đến tận các giỏ hứng bóng. Lúc này, y đã chết hẳn.
Thứ axít chua lòm trào lên thiêu đốt cổ họng anh. Miệng Sebastian khô khốc. Đôi chan anh run lẩy bẩy. Các ý nghĩ rối tung trong đầu anh.
Anh cần nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Rồi anh sẽ suy nghĩ sau. Sau khi chắc chắn không bỏ quên thứ gì, anh phát hiện thấy trên quầy bar một chai whisky đặt cạnh một cốc rượu vẫn còn phân nửa. Một lát vỏ cam và hai cục đá to vẫn đang nổi trong cốc whisky. Anh ngừng lại ở chi tiết cuối này. Ai đã uống rượu trong chiếc cốc này? Chắc chắn là “tên đồ tể” đã tra tấn Drake. Nhưng nếu đá còn chưa tan hết, điều đó có nghĩa là tên hành hung chỉ vừa rồi khỏi hiện trường.
Thậm chí hắn vẫn còn trong phòng...
Trong khi nhào ra phía cửa, anh nghe thấy một tiếng rắc. Anh sững người lại. Nếu Jeremy đang bị giam cầm trong cái xó xỉnh ô uế này thì sao?
Anh ngoảnh lại thì nhận thấy một bóng người lẻn ra sau chiếc bình phong sơn mài.
Ló ra từ sau các phiến gỗ, một gã cao lớn lao về phía anh.
Da nâu, vóc dáng thô lậu, mặt xăm trổ như một chiến binh bộ tộc Maori, hắn cầm trong tay một con dao găm lưỡi kép.
Sững sờ, Sebastian khựng lại tại chỗ.
Anh thậm chí còn không giơ tay tự vệ khi lưỡi dao nhằm thẳng người anh lao xuống.