Chương 14
Thời tiết trở nên u ám. Đột ngột.Chỉ trong vài phút, bầu trời đen kịt như bị xát cả mỏ chì lên đó và những đám mây xám xịt chồng chất lên nhau, bịt kín cả chân trời.
Trên đường cao tốc Brooklyn-Queens, dòng xe nối đuôi nhau chạy san sát. Đang trên đường đi tới địa chỉ mà Santos nói, Sebastian nhẩm tính trong đầu những điều anh sẽ tiết lộ với FBI và những điều anh muốn giữ lại. Lựa chọn thật khó khăn. Từ khi ngồi vào trong ô tô, anh cố gắng hoàn thành bức tranh ghép mà anh còn thiếu quá nhiều mảnh ghép nhưng công cốc. Như một nỗi đau nhói lòng, một câu hỏi ám ảnh cứ giày vò anh: tại sao Jeremy lại giấu một kilôgram cocain trong phòng riêng? Với câu hỏi này, anh chỉ có một đáp án: vì thằng bé đã lấy trộm nó. Chắc chắn là từ ông chủ quán bar đó, quán Boomerang. Rồi, bị ngợp trước hành động của mình và do hoảng loạn, chắc chắn thằng bé đã dạt nhà để trốn chạy bọn buôn lậu.
Nhưng sao thằng bé lại có thể rơi vào cơn ác mộng này? Con trai anh đâu phải thằng ngốc. Mấy vụ rắc rối với pháp luật gần đây của nó chỉ liên quan tới chuyện ăn cắp vặt và trò hư hỏng vô hại. Chẳng có dấu hiệu nào dù xa hay gần liên đới tới trọng án cả.
Đột nhiên, giao thông trở nên thông thoáng. Đường cao tốc đi vào một đoạn hầm dài rồi lại nhô lên mặt đất ở cuối bờ kè sông Đông.
Điện thoại của Sebastian rung lên trong túi. Là Joseph.
- Tôi rất tiếc, viên quản lý xưởng giải thích, nhưng chúng ta đã mất hợp đồng. Bên Furstenberg sẽ giám định chiếc Bergonzi.
Sebastian chấp nhận lời phán quyết mà không hề nhíu mày. Lúc này, dường như toàn bộ chuyện ấy với anh chẳng có nghĩa lý gì. Anh tranh thủ lúc đang nói chuyện điện thoại với Joseph bỗng đột ngột hỏi ông:
- Anh nghĩ một kilôgam cocain thì giá bao nhiêu?
- Gì cơ? Cậu đùa đấy à? Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?
- Chuyện dài lắm. Tôi sẽ giải thích với anh sau. Thế bao nhiêu?
- Tôi hoàn toàn mù tịt về chuyện này, Joseph thú thật. Tôi thì tôi thà uống whisky hai mươi năm tuổi...
- Tôi không có thời gian đùa bỡn đâu, Joseph.
- Ok... Chuyện đó còn phụ thuộc vào chất lượng, nguồn gốc...
- Chuyện đó thì tự tôi cũng có thể đoán ra. Anh có thể tìm kiếm thử trên mạng được không?
- Chờ nhé, tôi đang kết nối Google. Được rồi đấy. Tôi phải gõ gì bây giờ?
- Anh tự nghĩ đi, nhưng mà nhanh lên đấy.
Điện thoại áp chặt vào tai, Sebastian đang đi vào khu vực có công trường xây dựng. Được phân công điều tiết giao thông, có một cậu công nhân ra hiệu yêu cầu anh rẽ sang hướng khác. Cú rẽ đột ngột khiến anh đi chệch về phía Nam nơi một đám ách tắc nữa chặn hẳn đoạn đường dẫn ra đường gom.
- Tôi tìm thấy một bài báo có thể giúp cậu, lát sau Josep nói tiếp. Nghe nhé: “Chín mươi kilogram cocain, trị giá khoảng 5,2 triệu đô la, vừa được thu giữ tại một bãi đỗ xe thuộc WashingtonHeights.”
Sebastian lao vào tính theo quy tắc tam suất:
- Nếu chín mươn kilogram trị giá 5,2 triệu đô la, thì một kilôgram bằng...
- ... gần 60.000 đô la, Joseph nói nốt câu. Bây giờ, cậu có thể giải thích cho...
- Để sau đã, Joseph. Tôi ngắt máy đây. Cảm ơn anh.
Một tia hy vọng sáng lên trong mắt Sebastian. Anh nảy ra một kế hoạch. Khoản tiền này đúng là rất lớn, nhưng không đến nỗi quá lớn. Dù sao anh cũng có thể nhanh chóng xoay xở được ngần ấy tiền mặt. Anh định sẽ tiến hành như sau: anh sẽ tới quán bar đó, Boomerang, và đề nghị tên Drake Decker kia một phi vụ “mà hắn không thể chối từ”: anh sẽ bồi hoàn cho hắn toàn bộ giá trị chỗ ma túy cộng thêm 40.000 đô la tiền hoa hồng đề bù lại chuyện xáo trộn cũng như lời hứa sẽ quên đi sự tồn tại của Jeremy.
“Tiền là sức mạnh duy nhất mà người ta không bao giờ phải bàn cãi”, câu nói này thường xuyên được nhắc lại trong gia đình anh. Một câu nói mà ông nội anh hẳn đã trích ra từ một cuốn sách nào đó đã trở thành một dạng châm ngôn, phương châm gia đình, là kim chỉ nam đã định hướng lối sống cho nhà Larabee từ bao thập kỷ nay. Suốt một thời gian dài, Sebastian khinh bỉ lối suy nghĩ này, nhưng lúc này, đến lượt anh, chính anh lại vận dụng nó. Giờ đây, anh tràn trề niềm tin vào tương lai. Mọi thứ đều sẽ được sắp xếp đâu vào đấy. Anh sẽ trả tiền cho tên thủ lĩnh để đẩy lùi mối nguy đe dọa gia đình anh. Một khi mối nguy đã bị xóa bỏ, anh sẽ đi tìm con tria rồi sẽ giành lại việc dạy dỗ và các mối quan hệ của thằng bé. Vẫn chưa phải là quá muộn. Suy cho cùng, thời kỳ này có lẽ lại hữu ích.
Vậy đấy. Anh đã quyết định. Không được lãng phí một phút giây nào nữa.
Anh đến trước ngã tư hai tầng dẫn lên đoạn dốc cầu Manhattan, nhưng thay vì đi lên cầu, anh quay xe trở lại Brooklyn.
Anh nhằm thẳng hướng quán Boomerang.