Ngọc Trong Đá Red

Chương 3

“Becky Lynn, con yêu, lại đây nào.”

Becky Lynn khựng người ở trước cửa. Cảm giác như một tù nhân bị bắt gặp khi đang bỏ trốn, cô quay sang phía phát ra âm thanh. Người phụ nữ đứng ngay cửa bếp, trên người mặc chiếc áo in hoa mà Becky Lynn đã tặng vào dịp Giáng sinh hai năm trước. Những nụ hoa hồng vốn rực rỡ và xinh đẹp khi mới mua giờ đã trông mệt mỏi và xám xịt. Giống như mẹ cô và mọi thứ khác trong ngôi nhà này.

Becky Lynn nhìn khuôn mặt hốc hác và đôi mắt u ám của mẹ, một chút chua xót trào dâng, và nỗi sợ hãi, sợ rằng ở tuổi ba mươi sáu, cô cũng sẽ trở nên giống mẹ bị đánh đập tàn nhẫn, sống mà không còn hy vọng.

Cô cố gạt suy nghĩ tồi tệ đó đi và mỉm cười: "Có chuyện gì vậy mẹ?"

Môi mẹ cong lên thành một nụ cười yếu ớt: "Mẹ muốn chải tóc cho con."

Becky Lynn do dự. Cô đã có kế hoạch cho ngày nghỉ duy nhất ở cửa tiệm cô Opal, trước khi mặt trời lên cao cô sẽ đi bộ ra bờ sông nằm phơi nắng và đọc sách. Cô đã nhét đầy ba lô vài cuốn tạp chí, nước ngọt và một chiếc bánh sandwich. Đây sẽ là ngày nghỉ ngơi cuối cùng của cô trước khi năm học mới bắt đầu và cô đã háo hức tưởng tượng ra khung cảnh tuyệt vời đó.

Cô liếc nhìn khoảng trời tươi sáng bên ngoài rồi cố nén một tiếng thở dài. Mẹ cô đang vô cùng mong chờ cơ hội hiếm hoi này còn dòng sông chắc chắn vẫn ở đó.

"Con thích lắm mẹ ạ," cô nói, mỉm cười lần nữa, đặt ba lô xuống và đi đến cạnh những chiếc ghế quanh bàn bếp, chọn một chiếc đối diện với cửa sổ.

Mẹ đứng phía sau Becky Lynn và bắt đầu vuốt ve mái tóc, kéo chiếc lược xuyên qua từng nếp tóc của con gái. Becky Lynn rất quen thuộc với nghi thức này, mơ màng lắng nghe mẹ kể câu chuyện về thời thơ ấu của chính bà. Đó là những giây phút duy nhất mà mẹ thực sự âu yếm và dịu dàng với cô.

Vào lúc này Becky Lynn không hiểu sao thường phân vân rằng cô là đứa con cưng được mẹ yêu quý nhất. Có lẽ vì cô trông rất giống ông ngoại hoặc vì cô khiến Glenna Lee nhớ đến một người rất tốt đẹp từng xuất hiện trong cuộc đời của bà.

"Đó là màu soda dâu tây," sau một lúc lâu mẹ cô thì thầm. "Con thừa hưởng màu tóc từ ông ngoại Perkins. Con chưa bao giờ gặp ông, ông ấy chết ngay sau khi con được sinh ra."

Becky Lynn không hề có ấn tượng gì chỉ nghĩ ngay đến lúc bố mất trang trại vì thói say xỉn và lười biếng, nhưng cô không thể nói thế. "Ông ngoại là người như thế nào ạ?", thay vào đó cô hỏi nhỏ, mặc dù cô đã biết rất rõ. Mẹ đã nhiều lần kể về chuyện cũ, kể về ông ngoại Perkins từng yêu quý đứa con gái duy nhất của mình như thế nào và khinh thường Randall Lee ra sao.

Cô cảm nhận được nụ cười của mẹ: "Ông ngoại là một người đàn tốt bụng, một người chồng có trách nhiệm, một người cha tuyệt vời." Mẹ cười nhẹ, giọng nói xa xăm tràn ngập mộng tưởng: "Mỗi ngày ông đều gọi mẹ là công chúa nhỏ."

Cổ họng Becky Lynn nghẹn lại. Sao một công chúa nhỏ lại từ bỏ lâu đài của mình để chung sống với một người đàn ông hèn hạ và độc ác như Randall Lee? Tại sao lại đồng ý kết hôn với ông ta?

Và tại sao lại để người đàn ông đó tùy tiện đối xử tệ bạc với bản thân và các con mình như vậy?

Becky Lynn rất muốn hỏi mẹ, câu chữ nhao nhao trên đầu lưỡi, nhưng cô cố gắng nuốt xuống, cô không thể hỏi, mẹ đã chịu đủ tổn thương rồi. "Ông ngoại rất yêu thương mẹ!"

“Ừm. Ông là người tốt bụng nhất trên đời.” Mẹ cô tiếp tục thở ra nhè nhẹ, nhưng Becky Lynn biết suy nghĩ của bà đã trôi đi rất xa.

Một lúc sau, người phụ nữ lớn tuổi thì thầm: “Mẹ đã bao giờ kể cho con nghe về chiếc váy mẹ mặc trong buổi dạ hội chưa? Chiếc váy màu trắng điểm xuyết những bông hoa nhỏ xinh xắn màu hồng. Đó là sắc màu tinh tế nhất mà mẹ từng thấy. Lúc đó mẹ cảm thấy mình thực sự biến thành một nàng công chúa.” Bà cười dịu nhàng. “Và chàng trai đang đi đến trông giống như một hoàng tử trong bộ tuxedo đen, cầm trên tay một bó hoa hồng tươi thắm.”

Becky Lynn mê mang tưởng tượng, một thiếu nữ xinh xắn rực rỡ trong chiếc váy trắng xếp ly, thẹn thùng ôm bó hoa hồng trong ngực. Nước cô mắt giàn giụa, cô cố kìm nén, cố kìm cảm xúc nghẹn ngào trong cổ họng. "Chàng trai đó là ai vậy mẹ?"

Mẹ cô bàng hoàng rồi lắc đầu: “Không ai cả, con yêu. Mẹ quên mất rồi.”

Becky Lynn đã từng hỏi câu hỏi này trước đây và lần nào cũng nhận được một câu trả lời tương tự. Nhưng mẹ không hề quên, Becky Lynn biết, đó là một người đặc biệt. Đặc biệt đến mức mẹ chỉ muốn giữ riêng cho mình.

Becky Lynn xiết chặt ngón. Bố cô không hề có ở nhà mà mẹ vẫn sợ sệt đến như vậy. “Con tưởng mẹ và bố là bạn thời trung học?”

Chiếc lược khựng lại trong chốc lát, rồi Glenna Lee lại tiếp tục vuốt ve: "Sau khi ông nội Lee tái phát cơn đau tim, bố con phải nghỉ học để làm việc ở trang trại. Ông ấy đã không đến dự vũ hội.”

Và ông ấy không bao giờ tha thứ cho việc mẹ đã tham dự, phải không? Becky Lynn nhướng mày. Ông ấy còn không tha thứ cho mẹ những gì nữa? “Thế mẹ đã gặp chàng trai đó ở đâu?”, cô hỏi. “Người cùng đi dự vũ hội với mẹ ấy."

Glenna lại do dự rồi lẩm bẩm, “Anh ấy học cấp ba ở Greenwood. Ông ngoại biết rõ anh ấy. Và chính ông đã sắp xếp cuộc hẹn."

“Ông ngoại Perkins không thích bố lắm phải không ạ?”

Chiếc lược chải ghim sát vào da đầu khiến Becky Lynn nhăn mặt. “Đúng là không thích lắm.”

“Nhưng mẹ vẫn kết hôn với ông ấy." Becky Lynn nghe thấy lời buộc tội được thốt ra bằng giọng điệu của chính mình và lần đầu tiên cô không cố gắng che giấu cảm xúc đó. "Tại sao vậy mẹ?"

Mẹ cô dừng lại, thỏng tay sang một bên. Cạch, chiếc lược rơi xuống bàn. "Bố con không phải lúc nào cũng... như bây giờ. Sau khi bắt buộc phải nghỉ học ông ấy mới dần trở nên cáu bẳn và nghiện rượu. Con hãy hiểu cho ông ấy, hồi cấp hai bố con từng là ngôi sao của đội bóng đá và có ước mơ tiếp tục chơi bóng cho một trường đại học, một ngày nào đó trở thành cầu thủ chuyên nghiệp. Ước mơ của ông ấy là được rời khỏi Bend."

Hãy cố gắng hiểu? Becky Lynn cứng đờ, sự hoài nghi và giận dữ đang giằng xé bên trong. Có phải mẹ cô muốn cô cảm thấy thương xót cho những gì Randall Lee phải từ bỏ? Hai tuần đã trôi qua kể từ khi ông ấy đánh cô, những vết bầm tím đã mờ thành những vệt xanh mờ. Đã bảy ngày trôi qua cô mới có thể gội đầu mà không nhăn mặt. Mọi người ở cửa hàng cô Opal đều để ý và xì xào sau lưng.

Cô đan chặt ngón tay, cố gắng kiểm soát cơn giận đang dâng trào. Cô không quan tâm Randall Lee đã từ bỏ điều gì; cô sẽ không bao giờ có thể cảm thông và tha thứ cho sự độc ác của ông ta. Không bao giờ.

“Còn ước mơ của mẹ thì sao?" Becky Lynn hỏi, giọng nghẹn ngào. “Mẹ cũng từng có những giấc mơ phải không ạ.” Cô xoay người ngước lên nhìn mẹ. “Còn của con nữa?"

Người phụ nữ nhìn chăm chú vào mắt cô, trong một khoảnh khắc, đôi mắt xám đυ.c trở nên trong trẻo, tràn đầy sức sống và hy vọng."Con rất thông minh, Becky Lynn à," Glenna nói, giọng run run vì khẩn trương. "Con có thể vào đại học, hãy làm điều gì đó để giải thoát chính mình. Con có thể làm được, con yêu. Mẹ luôn tin chắc vào điều đó."

Becky Lynn choáng váng, cô nhìn chằm chằm vào mẹ liếʍ khóe miệng khô khốc: "Mẹ thực sự... nghĩ vậy à? Mẹ nghĩ con..." Cô không có can đảm để nói ra những từ đó; chúng vượt khỏi khả năng nhận thức của cô, sai lầm, xa lạ. Cô cảm thấy vô cùng hoang mang.

"Mẹ luôn nghĩ vậy, con yêu. Đó là lý do tại sao bố của con... tại sao ông ấy... con rất đặc biệt. Con rất mạnh mẽ." Glenna ôm chặt khuôn mặt của Becky Lynn trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng âu yếm hai má: "Nghe lời mẹ. Hãy tự mình làm điều gì đó cho bản thân. Tìm một công việc. Sống một cuộc đời rời xa Bend. Con có thể đến Jackson hoặc Memphis."

Becky Lynn đặt tay mình chồng lên tay mẹ cô: "Mẹ con mình sẽ cùng rời khỏi nơi này. Ông ấy sẽ không đuổi theo chúng ta đâu, chắc chắn ông ấy sẽ không bao giờ làm vậy."

Ánh sáng lấp lánh lịm dần khỏi mắt Glenna, mẹ cô đã trở về dáng vẻ bất lực lạnh lùng mọi khi "Nếu mẹ tiếp tục da đầu con sẽ bong lên từng mảng, đi đi, mẹ biết con đã có kế hoạch cho ngày hôm nay."

Becky Lynn lắc đầu: "Không, mẹ, con không hiểu. Sao mẹ lại không muốn rời đi? Tại sao-"

"Ra ngoài đi nào," mẹ nói, quay lưng lại với Becky Lynn. "Mẹ còn có việc phải làm."

Glenna Lee bước đến cạnh cửa rồi dừng lại. Becky Lynn nhìn thấy sự cam chịu trong mắt bà. "Mẹ sẽ luôn ở đây khi con quay lại, Becky Lynn. Mẹ sẽ luôn ở đây." ."

Những lời của mẹ quanh quẩn trong tâm trí Becky Lynn trên con đường đi bộ đến bờ sông. Cô ôm ấp chúng vào lòng, lặp lại như một câu thần chú. Con rất thông minh, Becky Lynn... Con có thể tự giải thoát bản thân. Con rất đặc biệt.

Mẹ tin tưởng mình. Trước đây mẹ chưa bao giờ bày tỏ niềm tin đó. Chưa bao giờ. Cho đến hôm nay. Becky Lynn ngửa mặt lên bầu trời xanh trong không một gợn mây và mỉm cười. Cô cảm thấy thật tuyệt vời. Thậm chí là kỳ diệu. Cô chưa bao giờ tưởng tượng ra làm thế nào mà một thứ nhỏ bé lại có thể khiến cô cảm thấy sung sướиɠ đến thế.

Dòng sông xa xa đã hiện ra trong tầm mắt, Becky Lynn băng qua tòa nhà Miller Lane, hướng về phía bóng râm phía đối diện. Trong thời gian ngắn ngủi ở với mẹ, mặt trời đã leo lên rất cao, nhiệt độ dường như đã tăng gấp đôi. Ngay cả lũ chim cũng đã ngừng líu lo, như thể để dành năng lượng cho buổi chiều, khi mặt trời dịu xuống.

Becky Lynn dừng lại lau mồ hôi, nghĩ đến lon Coca nhét trong ba lô. Dường như không thể tin được chỉ còn vài ngày nữa là tháng chín sẽ kết thúc, cảm giác như cái nóng sẽ không bao giờ ngơi ngớt. Nhưng đó là cái cách mà mùa hè ở đồng bằng Bend trải qua năm này đến năm khác, nóng ẩm và kéo dài vô tận.

Khi đến bờ sông, áo phông của Becky Lynn đã ướt sũng, tóc bết vào gáy ngứa ngáy khó chịu, cô chọn một chỗ râm mát dưới gốc cây sồi già, ngồi xuống và bắt đầu thưởng thức lon nước ngọt trong ba lô.

Cô bật nắp và uống một ngụm dài. Dòng chất lỏng ngọt ngào sôi nổi bọt ga chảy xuống cuống họng, cô uống thêm một ngụm nữa rồi nhắm mắt tựa đầu vào thân cây cổ thụ. Becky Lynn đưa lon nước mát lên trán, tự mỉm cười với chính mình, nghĩ lại những lời của mẹ... và về ngày cô sẽ vĩnh viễn rời khỏi Bend.

Chỉ chốc lát sau nụ cười của cô dần phai nhạt. Nhưng rời khỏi Bend có nghĩa là rời bỏ mẹ. Glenna Lee sẽ không đi đâu cả. Mẹ đã nói rõ rằng mẹ có trách nhiệm phải ở lại. Một loại trách nhiệm nào đó với chồng mình.

Tại sao chứ? Becky Lynn nhíu mày. Mẹ yêu bố tha thiết? Đó là lý do để ở lại? Nếu đúng như vậy, thì tại sao cô không cảm thấy mẹ có bất kỳ cảm xúc nào khác ngoài giận dữ và hận thù khi nhìn vào bố?

Giữa bố và mẹ còn có chuyện gì mà cô không biết?

Có lẽ không có gì. Becky Lynn cau mày và uống thêm một hớp đồ uống giải khát. Cô không thích cái suy nghĩ ngu ngốc đó, không thích nghĩ rằng mẹ ở lại là vì bà không đủ can đảm để rời bỏ chồng, hoặc vì bà đã hoàn toàn cam chịu số phận của mình.

Một cành cây rơi xuống sau lưng, Beck Lynn xoay đầu nhìn qua vai. Tim cô dường như ngừng đập, rồi lại gia tốc mạnh mẽ. Từ phía đối diện là anh trai cô Randy và đồng bọn của anh ta.

"Ồ, nhìn này, nhìn này, Randy," Tommy gọi lớn. "Đó là em gái của mày."

Nghe thấy những lời cợt nhã, Becky Lynn lồm cồm bò dậy, thu thập ba lô và nước ngọt. Cô đã đi bộ hơn bốn mươi phút để đến được đây, cô đã giành trước chỗ ngồi. Và bây giờ, dù muốn hay không muốn, đã chẳng còn quan trọng. Tất cả những gì tâm trí cô thôi thúc là tránh xa đám con trai này càng nhanh càng tốt.

"Mày đâu vậy, Becky Lynn?" Ricky kéo dài giọng, đứng trước mặt cô. "Mày đang làm cho bọn tao nghĩ mày có ác cảm với bọn tao đấy."

"Đúng vậy," Tommy vừa phụ họa vừa di chuyển sang bên bên phải của Ricky. "Mày khiến bọn tao thấy buồn đấy."

"Tôi sắp về nhà bây giờ," Becky Lynn kìm chế trái tim đang đập thình thịch nuốt cổ họng nói một cách bình tĩnh nhất có thể. "Cho tôi đi qua" cô định bước vòng qua Tommy nhưng bị chặn lại.

"Đi qua?" Ricky chế nhạo. "Tao không thích vậy." Rồi liếc nhìn Tommy "Mày nghĩ sao, Tommy?"

“À.” Tommy cười toe toét và một tia ớn lạnh chạy dọc sống lưng Becky Lynn. “Tao cũng không thích.”

Cô thử di chuyển sang bên trái. Ricky cũng đi theo cô. Becky Lynn mím môi nuốt ngược những giọt nước mắt đang trào ra. Bọn họ sẽ chẳng rủ lòng thương khi thấy cô thê thảm và bất lực. Becky Lynn đếm đến năm để lấy lại bình tĩnh, sau đó hít một hơi thật sâu, hất cằm lên, "Tránh ra."

"Sao lại không lịch sự thế này? Phải nói làm ơn chứ." Tommy nói xong cả đám con trai liền cười lên khoái trá.

Nỗi sợ hãi vô hình xâm chiếm đại não, cô chua chát nuốt nước bọt. "Hãy để tôi đi qua...làm ơn."

"Chà...phần thưởng cho sự nghe lời." Rick nhếch môi cười và bước sang một bên.

Giải thoát, tâm trí Becky Lynn buông lỏng, cả cơ thể cô nhẹ nhõm như bay lên mây. Cô không nói một lời, bắt đầu vòng qua đám con trai, nhưng chưa đi được ba bước cánh tay cô đã bị nắm chặt. Sự nhẹ nhõm thay bằng hoảng loạn run rẩy. Đáng lẽ cô phải biết trước khi hành hạ cô nhục nhã bọn họ sẽ không thực sự cho phép cô có cơ hội rời đi.

“Đừng chạm vào tôi, Ricky Jones,” Becky Lynn rít gào, giật mạnh tay thoát khỏi khống chế.

Mấy đứa con trai cười ầm lên thích thú, trong mắt đều là châm trọc, chế nhạo. Ricky bước thêm một bước nữa và đằng sau cô, Tommy chặn đường rút lui. "Nó đang tỏ vẻ thanh cao như một nữ hoàng kìa?"

“À,” Tommy bặm môi gào lên “Một con khốn thanh cao.”

Becky Lynn cầu cứu Randy nhưng anh trai cô nhăn nhó quay mặt đi chỗ khác, giả vờ không nhìn thấy. Cô nhận ra Randy sẽ phớt lờ vô cảm như tất cả những lần cô chịu đựng đánh đập, nỗi kinh hoàng như dây leo bám chặt lấy từng hơi thở. Cô phải tự mình giải quyết. Luôn luôn chỉ có một mình .

Becky Lynn cắn mạnh đầu lưỡi giữ cho đầu óc tỉnh táo, lấy hết can đảm, cô buộc bản thân bước ra một bước, rồi một bước nữa. Đến bước thứ ba, Ricky đột nhiên bóp mạnh mông cô, đồng thời vươn ngón tay nhéo lên má phải, tất cả ngụy trang của cô bị phá vỡ. Cô đã chịu đựng lạm dụng thể xác từ người cô gọi là cha suốt từ nhỏ đến lớn giờ đây cô không định cắn răng để bất kỳ kẻ khốn nạn nào gây ra nỗi đau đó nữa. Cô quay phắt người lại giáng một tát mạnh nhất có thể vào mặt đứa con trai. "Tao đã bảo đừng chạm vào tao, thằng con hoang!"

Trong một khoảnh khắc căng thẳng bất ngờ, cả đám con trai sửng sốt im lặng. Một đám mây trôi nhẹ trên bầu trời, gió cũng như ngừng thổi.

Ở đâu đó phía xa, một con chim chào mào đang ngọng nghịu hót. Sau đó, sự giận dữ và căm ghét bùng lên dữ dội trong mắt Ricky. Cô nhạy cảm với ra cả hai, vì đó là hai đốm lửa ám ảnh cô suốt nhiều năm mỗi khi chăm chú nhìn thẳng vào đôi mắt người cha tồi tệ ở nhà.

Cô đã phạm một sai lầm lớn. Một sai lầm không thể cứu chữa. Hơi thở nghẹn lại ở cổ họng, nỗi sợ hãi xâm chiếm toàn bộ cơ thể. Cái loại sợ hãi đọng thành chất lỏng, thấm vào da thịt cướp đi hô hấp và ý thức của con người. Cô tự ra lệnh cho mình phải chạy; nhưng hai chân chôn chặt tại chỗ, cô nhìn chằm chằm vào Ricky Jones, kinh hãi tột độ. Hắn sẽ làm tổn thương cô.

Từng tiếng nấc nghẹn đập phá cổ họng, cô bỏ chạy, nhưng chưa được mười bước đã bị Ricky tóm gọn. Lon coca trượt khỏi ngón tay và rơi xuống đất, bọt ga tràn ra sủi li ti từ cái miệng nhỏ của lon. Tay chân vung vẩy loạn xạ, cô kêu gào kinh hoàng trong khi cố gắng tự giãy thoát.

Đôi tay Ricky cứng như gọng kìm sắt, hắn đẩy cô dính sát vào thân cây mà chỉ vài phút trước đã cho cô một nơi trú ẩn ngọt ngào. Vỏ cây chà sát vào tấm lưng, mùi chua nồng của men bia trong hơi thở phả vào mặt, bụng cô cuộn lên từng cơn, cuống họng cô phát ra từng trận âm thanh ghê tởm và sợ hãi. .

"Thôi nào, các bạn," Buddy Wills đột nhiên la lên với vẻ lo lắng. "Mặc kệ con nhỏ. Chúng ta kiếm chỗ khác vui vẻ đi."

“Chúng ta đang vui vẻ ở đây,” Ricky phì phò thở ra, không hề rời mắt khỏi Becky Lynn, "Phải không, Randy?"

Becky Lynn liếc nhìn anh trai mình van nài, trông Randy có vẻ lúng túng. "Randy," cô cầu xin, dẫy dụa trong vòng tay của Ricky. "Làm ơn, hãy làm cho hắn dừng lại. Xin-"

Ricky ngậm lấy đôi môi Becky, vị bia và thuốc lá xộc thẳng vào làm đại não cô choáng váng; hắn nhân cơ hội thọc sâu lưỡi vào khoang miệng, nước chua từ dạ dày cô trào ngược, điên cuồng chống cự sự xâm chiếm của dị vật.

Hắn nghiền nát môi cô hết lần này đến lần khác, nước bọt cả hai trộn lẫn nhiễu ra khóe miệng. Ricky dán sát vào cơ thể Becky Lynn, kìm chặt hai tay trên đầu, cánh tay trái không ngừng ghì chặt mông cô ấn cái thứ cứng nhắc của hắn cạ vào phần bụng dưới. Becky Lynn vô thức rêи ɾỉ vặn vẹo, một mảnh vỏ cây găm vào bả vai, xuyên qua lớp vải mỏng của chiếc áo phông đang mặc trên người.

Ricky thở hổn hển tách ra khỏi miệng Becky Lynn và liếc mắt nhìn về phía sau. Cô nhìn thấy rõ nụ cười nhạo báng trong mắt hắn, xấu hổ và tức giận bùng nổ bên trong cô. Cơn giận dữ làm mất hết lý trí, cô giật mạnh tay ra và táng mạnh vào mặt Ricky, "Đồ con hoang! Cút ra khỏi người tao!"

"Con khốn!" Ricky bị đánh bất ngờ, loạng choạng lùi lại, sau đó lại lao vào cô. "Con đĩ! Chó chết!" Hắn đập mạnh vào lưng cô vào thân cây, mạnh đến mức đầu óc cô choáng váng mơ hồ như muốn ngất đi "Tommy, Chris, tới giúp tao một tay!"

Tommy lập tức nhảy bổ lên ghim chặt tay Becky Lynn. Cô cố gắng phản kháng, vặn vẹo, vùng vẫy, đấm đá. Ricky chộp tay lên ngực cô, nắn bóp, véo mạnh núʍ ѵú "Này, Tommy, nó khá vừa tay đấy. Hãy thử bóp đi."

“Không!” Cô nâng một chân lên và cố gắng tạo ra khoảng cách với kẻ phía trước, nhưng tất cả sức lực chẳng đủ bất cứ điều gì ngoài việc kí©ɧ ŧɧí©ɧ thú tính của bọn chúng.

Tommy cười khùng khục, bóp mạnh ngực cô "Ricky nói đúng. Sao chúng ta lại bỏ lỡ những thứ này chứ? Tất cả những gì chúng ta cần bây giờ là một cái túi giấy. Tới đây và thử chúng đi, Buddy."

Cậu trai được gọi tên lảo đảo lùi bước, lắc đầu: "Không. Không thể nào," Cậu ta nhìn sang Randy. "Chuyện này không đúng."

Nước mắt chảy dài trên má, Becky Lynn bất lực lắc đầu, trong khi hai tên con trai tiếp tục vồ vập, "Randy...đừng...để họ..."

Cô nhìn anh trai mình, van vỉ cầu xin, và nhìn thấy rõ sự sợ sệt và kinh hãi trong ánh mắt. Vào khoảnh khắc đó, cô nhận ra rằng anh ta quan tâm đến việc trở thành một trong những tên khốn này hơn là đứa em gái máu mủ của chính mình.

“Nếu ngực nó đã đẹp,” Ricky nói, nước dãi đọng lại ở khóe miệng, “thì cái miệng dưới cũng sẽ sẽ ổn thôi, mày nghĩ sao, Tommy?”

"Không!" Cô cong lưng, hoảng loạn chống lại bàn tay đang lần mò của Tommy. "Để tao yên... Randy...đừng để họ..."

Ricky thọc tay anh vào giữa hai chân cô, và cô hét lên, mơ hồ tự hỏi tại sao trước đây cô luôn im lặng. Tommy đưa tay bịt chặt miệng cô, cô há miệng ngoạm xuống, nghe thấy tiếng chửi thề của Tommy, vị máu tanh xông vào miệng và mũi.

"Mày ướt chưa, Becky Lynn?" Ricky hỏi, miết những ngón tay vào thân dưới của cô. "Hả, con đĩ?" Mỗi câu nói ra hắn lại chọc vào cô qua lớp vải denim, và cô hét lên đau đớn, nhưng âm thanh bị bóp nghẹt bởi bàn tay của Tommy.

"Chết tiệt," Buddy bước tới, run giọng, mặt mày xanh lét trông như thể sắp ói ra. "Điều này không đúng. Vì Chúa, đó là em gái của Randy." Rồi bắt lấy cánh tay của Ricky. "Thôi nào. Để nó yên đi."

Ricky hất tay của Buddy, giận dữ sừng sộ "Tìm lấy lấy phần của mày đi, đồ ngu."

Buddy nhìn Randy, Becky Lynn thấy rõ nếu Randy không phản ứng, Buddy sẽ lùi bước, và mình sẽ chết. Randy run rẩy tiến đến đứng cạnh Buddy. "Để em gái tao yên,"

"Sao vậy, thằng to xác, mày sợ à?" Tommy nhìn Randy đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Randy to lớn hơn tất cả những đứa còn lại, hai tay siết thành nắm đấm. "Thằng khốn, Fischer, tao không có gì phải sợ. Mày muốn đánh nhau à? Nói rõ ra xem."

Bầu không khí đối lập căng thẳng duy trì một lúc lâu, cuối cùng Ricky và Tommy buông tay rời khỏi Becky Lynn. "À, bọn tao chỉ muốn đùa chút thôi, không có ý xấu gì cả. Chỉ đùa thôi."

Becky Lynn cuống cuồng bỏ chạy, vứt lại những cuốn tạp chí quý giá, không buồn vuốt thẳng chiếc áo phông, chạy cho đến khi mồ hôi vã ra như tắm và từng hơi thở xé nát l*иg ngực.

Đùa giỡn. Những tên khốn đó nói chúng chỉ muốn đùa giỡn một chút thôi.

Một tiếng nức nở xé nát từ sâu con tim, lạy Chúa, chúng khiến cô gần như muốn chết, mà chỉ là đang vui vẻ một chút thôi.

Becky Lynn không hề giảm tốc độ ngay cả khi nhìn thấy ngôi nhà của mình. Cô khập khiễng thở hổn hển bước qua hàng rào. Mẹ cô đứng vẫn trước hiên nhà, vẫn mặc chiếc áo mỏng in hoa. Bà ngơ ngác nhìn vào khoảng không, và ánh mắt chỉ thoảng nhìn về phía con gái bà khi Becky Lynn lướt qua bậc cửa. Không một thanh âm phát ra. Becky Lynn tự nghĩ có lẽ bà ấy còn không nhìn thấy cô. Không nhận ra cô.

Becky Lynn đẩy cánh cửa lưới. Bố cô ngồi sững sờ trên ghế dài. Cô đi ngang qua mà ông ta không hề phản ứng. Cảm ơn Chúa. Cô không biết mình sẽ thế nào nếu ông nhìn thấy cô nhếch nhác. Hiện giờ cô chỉ muốn ở một mình. Nằm trên chiếc giường của chính mình. Không bao giờ muốn bị động chạm nữa.

Becky Lynn lách vào phòng ngủ, bò lên đệm và kéo chăn đắp kín người. Cô cuộn tròn lại, run rẩy dữ dội đến nỗi hai hàm răng va vào nhau lập cập. Lạnh quá, cô nghĩ, cuộn mình chặt hơn. Cô lạnh quá, hai mắt cô nhắm mắt, trong đầu cô nặng trĩu mùi vị kinh tởm (Hơi thở nóng hổi của Ricky phả vào da cô, cảm giác lưỡi Ricky thọc vào miệng cô, cộng với cảm giác bị mắc kẹt, bị chế ngự).

Cô nắm tay cắn chặt để khỏi bật khóc. Tại sao Ricky và Tommy lại làm vậy với cô? Cô đã làm gì để phải gánh chịu sự tàn ác đến thế này? Thật là ghê tởm?

Tại sao lại là cô?Tại sao luôn là cô?

Những giọt nước mắt nóng hổi thấm trên làn da lạnh lẽo của cô, chảy ra từ đuôi mắt, lăn xuống má, đọng lại ở khóe miệng. Cô đã bị mắc kẹt. Giống như một con thú hoang, không thể tự giải thoát, cũng không thể trốn thoát.

Từng tiếng nức nở nấc nghẹn trong cổ họng cô. Cô cố gắng kìm nén nhưng chúng cuộn trào không ngừng, cuối cùng cô òa lên, tiếng nức nở xé toạc căn phòng yên tĩnh. Bọn chúng lần mò trên người cô; cô đã không thể dừng chúng lại, không thể trốn thoát.

Cô mong muốn, hơn bất cứ điều gì trên đời. Cô khát vọng thoát khỏi Tommy và Ricky. Thoát khỏi cha cô. Thoát khỏi cuộc đời u ám định sẵn.

Nỗi tuyệt vọng tràn ngập bên trong, Becky Lynn úp mặt vào tấm đệm, những giọt nước mắt xấu xí và vô vọng nghẹn ngào. Theo tiếng khóc, cơn ác mộng bắt đầu mờ đi, thay vào đó là những khoảnh khắc kỳ diệu với mẹ cô trước đó. Con rất đặc biệt, Becky Lynn...con hãy tự mình làm điều gì đó... con có thể rời khỏi đây.

Becky Lynn cuộn tròn ngón tay vào tấm chăn xù xì, lặp đi lặp lại những lời đó, hơi ấm của chúng xóa tan lạnh lẽo trong tâm trí cô. Vẫn có ai đó nghĩ rằng cô là đặc biệt! Vẫn có một người trên thế giới này tin tưởng vào cô! Điều đó thật quan trọng. Nó là tất cả đối với cô.

Nếu không có gì thay đổi, nó sẽ giúp cô ấy vượt qua tất cả những khó khăn trên đời.