Lão Tử Không Phải Kẻ Ngốc

Chương 41:  Nhưng hôm nay có hơi kỳ lạ

Nhưng cũng có một vài xưởng có quan hệ mật thiết với nhà họ Trương nên không muốn hợp tác, những người này đều bị Diệp Phong xếp vào danh sách tiêu trừ trong kế hoạch giữa.

Về phần những người bằng mặt không bằng lòng, trước mặt thì tiếp nhận những ưu đãi Diệp Phong đưa, sau lưng âm thầm cung cấp hàng cho nhà họ Trương thì Diệp Phong sẽ để cho nhóm pháp lý của mình uống trà cùng bọn họ.

Ở một khía cạnh khác, mục tiêu tiếp theo Diệp Phong nhắm đến là các cửa hàng thuộc sở hữu của nhà họ Trương ở Kim Lăng, anh làm cho chủ nhà vi phạm hợp đồng, tiền vi phạm sẽ do may mặc Diệp thi chi ra, hơn nữa giá thuê của cửa hàng cũng cao hơn.

Chủ nhà của các cửa hàng cũng bị cấm bán đồ cho nhà họ Trương.

Còn các cửa hàng trực tuyến thì Diệp Phong cũng đã thành lập một bộ phận thương mại điện tử đặc biệt để chuẩn bị tấn công nhà họ Trương.

Trong phút chốc, toàn bộ thị trường kinh doanh Kim Lăng trở nên hỗn loạn.

Diệp Phong vậy mà lại nghiêm túc!

Anh thế mà lại đoạt các làm ăn của nhà họ Trương và thu mua toàn bộ các cửa hàng của họ.

“Chỉ có nhà họ Diệp có tiền mới dám chơi như vậy.”

“Không ngờ cậu Diệp còn biết chơi như vậy, lần này sợ là nhà họ Trương gặp rắc rối lớn rồi.”

“Đừng vội kết luận, tao ngược lại muốn xem thử một kẻ ăn chơi trác táng như Diệp Phong có thể đốt tiền tới khi nào.”

“Thôi mày nín mẹ đi, mày dám xem thường cậu Diệp nhà tao à? Nhà họ Diệp muốn bóp chết nhà họ Trương cũng chỉ giống như bóp chết một con kiến hôi mà thôi, chày gỗ như mày thì hiểu cái đách gì!”

Mặc dù có không ít người ủng hộ nhà họ Diệp và không ít kẻ mong chờ nhà họ Trương sụp đổ, thế nhưng hầu hết mọi người đều không cho rằng Diệp Phong có thể đánh bại nhà họ Trương.

Trong ấn tượng của bọn họ thì Diệp Phong chỉ là một tên nhà giàu bốc đồng.

Trong trận chiến này, kết cục có khả năng xảy ra nhất chính là đốt tiền đến mức nhà họ Trương hoảng hốt, sau đó đền thường và xin lỗi.

Tuy nhiên đây lại là kết cục song phương đều thua.

Nhưng dựa vào tính cách của Diệp Phong thì đây là một việc thường tình.

Cũng không thể chỉ vì hôm nay Diệp Phông thông minh hơn một tẹo mà thay đổi được gì.

Ngay cả Trương Trạch Hạo ngồi bên trong văn phòng hưởng thụ thư ký mát xa cũng cho rằng như thế.

“Cái tên phá của Diệp Phong này muốn đốt tiền đúng không? Vậy thì cứ từ từ mà đốt.”

Trương Trạch Hào không hề hoảng sợ tí nào, tuy rằng việc sản xuất và buôn bán bị cản trở khiến việc làm ăn của nhà họ Trương bị đình trệ, thế nhưng anh ta chẳng lo lắng chút nào.

Gia tộc thậm chí còn không tổ chức cuộc họp nào.

Muốn gây chuyện đúng không? Diệp Phong muốn nói thì để cho nói, bản thân anh ta vẫn không động, Diệp Phong muốn đào thì để cho đào, anh ta chỉ việc nằm trong nhà cười ha hả!

“Cậu Trương, cậu cho rằng Diệp Phong có thể đốt tiền như thế đến khi nào? Em nghe nói tài sản nhà họ Diệp lên đến mấy chục chữ số lận nha!”

Nữ thư ký vừa bóp vai và “cọ” vừa lo lắng hỏi.

“Tôi không quan tâm, dù sao cũng không phải tiền của tôi.”

Trương Trạch Hạo trợn mắt nói: “Tôi bảo cô nhéo vai tôi à? Một chút chuyện cũng làm không xong, có còn muốn tăng lương không hả?”

“Cậu Trương bớt giận.”

Nữ thư ký vội vàng xin lỗi, sau đó ánh mắt liếc về phía khóa kéo Trương Trạch Hạo.”

……

Sau một ngày bận rộn, bảy giờ tối Diệp Phong mới về đến nhà.

Giờ phút này, Diệp Long Chu cha đang ngồi trên bàn cơm, trên bàn có một cái đĩa đậu phộng, một vài món nhắm và hai chai bia.

Ông thấy Diệp Phong về thì vẫy tay: “Diệp Phong, lại đây uống với cha một ly.”

“Hôm nay cha tan làm sớm vậy?”

Diệp Phong tò mò hỏi, Diệp Long Chu cha chính là một người cuồng công việc điển hình, bình thường đều tăng ca đến hơn mười giờ tối.

“Con thành lập may mặc Diệp thị chắc đầu tư khoảng năm trăm triệu nhỉ?”

“Hai trăm năm mươi triệu kia hẳn là tiền của vị Lý Vĩnh Hoa Giang Bắc chi ra?”

Diệp Long Chu nhàn nhạt nói ra, trước này ông đều trầm mặc ít nói, trầm ổn giỏi giang, được mệnh danh là thiên tài số một trong giới kinh doanh Kim Lăng.

Chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra mấu chốt vấn đề.

“Không hổ là cha con, thật đúng là bị cha đoán trúng rồi.”

Diệp Phong chời nói, không ai ở Kim Lăng biết được chuyện Lý Vĩnh Hoa nhập cổ.

Anh ấy là át chủ bài mà Diệp Phong che giấu, giai đoạn đầu là làm tê liệt việc kinh doanh của nhà họ Trương và các nhà khác, giai đoạn sau có thể tọa trấn may mặc Diệp thị, trấn áp những tên có ý đồ xấu xa.

Tuy nhiên đây không phải việc gì khó đối với Diệp Long Chu, bởi vì nòng cốt của may mặc Diệp thị đều được điều động từ tập đoàn Diệp thị đến đây.

Diệp Long Chu luôn không lộ buồn vui đột nhiên nở nụ cười, ông vỗ bả vai Diệp Phong, nói: “Cứ vậy đi, con cố gắng lên, nếu hai trăm năm mươi triệu quá ít thì có thể tiếp tục ném thêm.”

“Ấy, có phải cha già say rồi không?”

Diệp Phong tò mò, trước đây cha anh đâu có như vậy.

Ông chắc chắn sẽ mắng một câu “thằng phá của”, sau đó âm thầm dung túng hành động của Diệp Phong.

Nhưng hôm nay có hơi kỳ lạ.