Hiện giờ lão đạo bị diệt, trong lòng Diêu Mộ thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc không cần sống nơm nớp lo sợ nữa.
Lần này nếu tính mạng đã không đáng lo, thì cần phải trở về tính sổ với người kia, là ai ở sau lưng giở trò quỷ Diêu Mộ tự nhiên rõ ràng, chỉ là lo lắng “ra quân chưa thắng người đã mất”, cho nên mới tạm thời ẩn nhẫn.
Lâm Uyển Ương nhặt tấm gương kia lên, chuẩn bị gói lại.
Chế tác của gương đồng này lộ ra vài phần cổ xưa, mặt trên có hoa văn Thao Thiết, giống như một món đồ cổ.
Diêu Mộ giật mình nói: “Đồ của lão đạo này tốt nhất là đừng lấy, quá tà môn.”
Lâm Uyển Ương hờ hững: “Lời xưa có nói ‘Gương là kim thủy chi tinh, gương cổ như kiếm cổ, nếu có thần linh, có thể tránh tà mị trừ ngỗ ác’, pháp khí không phân biệt tốt xấu, vậy phải xem người dùng nó như thế nào, chúng ta không lấy thì phí, vừa hay cho cái gương này cơ hội lấy công chuộc tội.”
Diêu Mộ gật đầu: “... Cô nói có lý.”
Vừa rồi bảo kiếm của cô ra sức đánh cho nó một trận, giờ còn cho người ta cơ hội lấy công chuộc tội...
Lâm Uyển Ương vẫn cố gắng chống đỡ, lúc này nguy cơ đã giải trừ tinh thần thả lỏng, chân mềm nhũn muốn ngã xuống.
Tạ Văn Dĩnh đỡ lấy cô, sốt ruột hỏi: “Cô vẫn ổn chứ?”
Lâm Uyển Ương: “Tôi không sao, chỉ là cảm thấy mệt thôi.”
Lần này thật sự gặp phiền phức lớn, bùa lôi tích cóp gần một năm đều dùng hết, cô cảm giác như bị móc rỗng thân thể.
Diêu Mộ nhìn Lâm Uyển Ương, bi thương nói: “Đi đi, chúng ta mau đến bệnh viện, cô hộc máu luôn rồi sao có thể nói không sao, đừng cậy mạnh nữa.”
Tạ Văn Dĩnh: “Đúng vậy, làm kiểm tra toàn thân.”
Lâm Uyển Ương nói một cách uể oải: “Do lão già kia đánh lén, lúc ấy tôi niệm chú không cẩn thận cắn phải đầu lưỡi, cho nên mới hộc máu.”
Diêu Mộ, Tạ Văn Dĩnh: “......”
Cảm xúc bi thương không kéo dài được vài giây, đột nhiên tiêu tán.
Tạ Văn Dĩnh và Diêu Mộ đỡ Lâm Uyển Ương đến ven đường, chuẩn bị về khách sạn nghỉ ngơi trước.
Lúc này đã hơn năm giờ, sắc trời hơi sáng.
Hai người đợi vài phút, cuối cùng có một chiếc taxi đi ngang qua dừng lại.
Bọn họ đỡ Lâm Uyển Ương ngồi ở phía sau, báo tên khách sạn.
Tài xế hồ nghi thông qua kính chiếu hậu, nhìn ba người phía sau, sáng sớm đón xe như vậy, trạng thái không đúng lắm.
Diêu Mộ nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, mở miệng hỏi: “Đường này sao không đúng lắm?”
Tài xế cười khan nói: “Bên này bốn phương thông suốt, đi bên nào cũng có thể đến khách sạn, tôi là tài xế lão làng sao lại đi nhầm đường được, cậu cứ yên tâm.”
Diêu Mộ gật đầu, cũng không nghĩ nhiều: “Vậy là tốt rồi.”
Xe dừng lại ở ven đường, tài xế nói: “Tôi đi mua gói thuốc lá, hai phút là xong.”
Lúc này ở vùng ngoại ô, xe đi ngang qua rất ít, hai người đại khái đợi năm phút, cũng không thấy tài xế trở về, liền cảm thấy không ổn.
Thần kinh của bọn họ căng lên, chẳng lẽ lại là cái bẫy gì?
“Đến rồi, đợi một chút, sao lại dẫn theo nhiều người như vậy?” Diêu Mộ nhìn người chạy tới phía trước, trừng to mắt.
Từ sau khi ba người lên xe, tài xế vẫn luôn thông qua kính chiếu hậu lặng lẽ quan sát.
Đón xe từ sáng sớm, trên người vậy mà còn hơi bẩn, quần áo không biết cọ bụi tường ở nơi nào.
Cô gái kia vẫn mãi không mở mắt, trạng thái tinh thần không đúng, nhìn kỹ, cổ áo và khóe miệng còn có vết máu!