Phải chăng chỉ cần thích một người là ta sẽ trở nên thiếu tự tin, càng thích nhiều thì càng lo nhiều; lo mối rung động ấy không thể đơm hoa kết trái, thành thử e dè không dám tiến bước.
Tạ Thời Quân chẳng hề thông minh khôn khéo như người ta những tưởng.
Anh không biết nên đối xử với Hướng Sơ như thế nào, muốn tốt với cậu một chút lại một chút, muốn dâng trọn sự dịu dàng đến trước mặt cậu, nhưng hình như luôn thiếu chút gì đó. Ban đầu anh cho rằng tại anh chưa cắm chìa khoá vào đúng lỗ khoá nên vẫn luôn thử điều chỉnh, về sau thì bắt đầu hoài nghi rằng rốt cuộc mình có thể mở được ổ khoá này hay không.
Trước khi thiết lập mối quan hệ thân mật hơn, Tạ Thời Quân cảm thấy Hướng Sơ tựa một món đồ dễ vỡ. Ở cậu thiếu đôi nét mềm mỏng đã qua mài giũa của người trưởng thành, quá gai góc, thành thử không kháng nổi va chạm.
Vì vậy trong quá trình cả hai đến gần nhau, Tạ Thời Quân luôn căn dặn bản thân rằng: phải thật nhẹ nhàng cẩn thận với Hướng Sơ.
Về sau anh hiểu ra, Hướng Sơ từng được người khác thương yêu hết lòng hết dạ, từng được nuông chiều vô điều kiện, vậy nên ở cậu vẫn giữ đôi nét thơ ngây, trẻ dại và tính ỷ lại vô thức. Đó là thứ do chính tay Hứa Hoài Tinh đắp nặn bằng thời gian mười một năm qua.
Tiếng sét ái tình hay là du͙© vọиɠ nhất thời, kể ra thì dĩ nhiên là vế trước dễ nghe hơn. Tuy nhiên với Tạ Thời Quân thì cả hai khái niệm này đã lẫn lộn thành một cuộn chỉ rối. Anh chỉ biết mình muốn sở hữu món đồ dễ vỡ này, từ cái nhìn đầu tiên đã rất muốn nó.
Anh cũng sẽ canh cánh quá khứ của Hướng Sơ, cũng sẽ nảy sinh những cảm xúc như ghen tị. Kì thật có một chuyện anh vẫn luôn không nói với Hướng Sơ, chuyện là anh đã gặp Hứa Hoài Tinh vào hơn một tháng trước.
Khi ấy anh đã bắt tay Hứa Hoài Tinh với danh nghĩa là bạn trai của Hướng Sơ, nội tâm rối bời bất an, nhưng rồi lại bùng lên tính hơn thua hết sức ấu trĩ.
Tạ Thời Quân chỉ là một người bình thường, anh cũng sẽ sợ.
Thoạt đầu anh sợ Hướng Sơ thân mật với anh cốt chỉ để giải toả tâm trạng hòng thoát khỏi bóng ma thất tình, đến khi Hướng Sơ rốt cuộc hết thất tình rồi, anh lại sợ mình sẽ không còn giá trị với cậu nữa, sợ cái gọi là “tiện đường” kết thúc.
Kiểu người muốn lấy lòng người khác thường không biết cách từ chối, Tạ Thời Quân không phải kiểu người muốn lấy lòng người khác, anh chỉ không biết cách từ chối Hướng Sơ mà thôi.
Tại vì anh rung động trước, vậy nên mối quan hệ này vốn dĩ đã không công bằng.
Hướng Sơ đòi hỏi thứ gì anh cũng cho. Hướng Sơ muốn anh đóng vai gì anh cũng cố gắng đóng, bất kể là bậc tiền bối đáng tin cậy, tình nhân dịu dàng hay vai diễn nào khác đi chăng nữa anh cũng đều có thể đóng được. Hướng Sơ muốn anh chơi trò người yêu cũ với cậu, vậy anh sẽ chơi đến khi nào cậu chán ngấy ra mới thôi.
Song tiền đề của tất cả những điều trên là Hướng Sơ phải cần anh.
Bình thường Hướng Sơ hệt như một đứa trẻ tham lam, cậu vòi anh rất nhiều thứ, nào là ôm nào là hôn nào là hát tình ca, nhưng chỉ duy chưa bao giờ mở lời yêu cầu tình yêu từ anh.
Vì lẽ đó nên anh không dám hấp tấp nói ra, sợ sẽ doạ bạn nhỏ nốt ruồi lệ độc nhất vô nhị của anh chạy mất.
Tạ Thời Quân nào có ngờ được rằng, tối nay chỉ vì một hành động tử tế của anh mà bạn nhỏ của anh lại khóc dữ đến vậy. Cậu khóc lóc đuổi anh đi, trên mặt đầm đìa nước mắt, ấy nhưng tay lại níu chặt lấy tay áo anh không chịu buông. Anh chợt nhớ đến đêm giao thừa hôm ấy, anh hỏi Hướng Sơ sao mà khóc nhiều vậy, Hướng Sơ đáp rằng bởi vì cậu là bọt biển, bọt biển hút nước tốt lắm.
Rõ ràng chỉ là một câu nói đùa mà sao lại làm người ta đau lòng đến thế.
“Được rồi được rồi, đừng khóc nữa mà, ngoan nghe tôi giải thích này.”
Tạ Thời Quân bế cậu lên đùi để cậu ngồi nghiêng trong lòng mình, vỗ về tấm lưng run rẩy của cậu.
“Tôi ôm Nguyễn Du là vì cậu ta nhờ tôi giúp cậu ta. Bạn trai của cậu ta đòi chia tay cậu ta, cậu ta muốn làm người kia ghen xuống nước trước. Bây giờ hai người họ đã làm lành rồi, còn cùng song ca tình ca nữa kìa, không tin em xem tin nhắn trong nhóm đi, mọi người chụp nhiều ảnh lắm.”
“Tôi biết lỗi rồi, sau này sẽ không ôm người khác bừa bãi nữa, em tha lỗi cho tôi nhé?”
Ngặt nỗi dường như Hướng Sơ vẫn chẳng nghe lọt, vẫn cứ thút thít rơi nước mắt.
Tạ Thời Quân muốn đi bật đèn lên, anh cần phải xem xem miếng bọt biển này rốt cuộc đã khóc thành bộ dạng gì rồi, bao giờ mới dùng hết trữ lượng nước mắt. Hướng Sơ tưởng anh muốn bỏ đi thật, vội kéo lấy tay anh không cho anh đứng dậy, van nài: “Tạ Thời Quân… anh đừng đi được không?”
Bọt biển hút no nước lại biến thành con nhím, rõ ràng vừa rồi còn dựng gai giương nanh múa vuốt muốn đuổi anh đi, bây giờ lại lật chiếc bụng mềm mại ra, khóc lóc nài nỉ anh.
Tạ Thời Quân từ bỏ ý định bật đèn, bế Hướng Sơ ngồi lên đùi lại, nắm lấy tay cậu nhẹ nhàng xoa nắn, hi vọng có thể mang đến cho cậu chút cảm giác an toàn.
“Tôi không đi, tôi ở lại với em mà.”
Song Hướng Sơ lại đã sa vào vòng luẩn quẩn cảm xúc, dẫu Tạ Thời Quân có dỗ thế nào cậu cũng như thể chẳng cảm nhận được. Cậu cụp mắt nhìn đăm đăm vệt sơn móng tay dính trên ngón trỏ Tạ Thời Quân, lạc trong thành phố bi tình tự mình tạo ra, đi đến đâu cũng là ngõ cụt.
Cậu ngừng thút thít nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn rơi: “Sao anh không thích em chứ, có phải vì… em không giống Nhiễm Thu Ý không?”
“Mắt cười của cậu ấy đẹp lắm phải không?” Cậu nói đoạn tháo kính ra vứt sang bên cạnh, chỉ vào dưới mắt mình, “Em không thích cười, còn có nốt ruồi lệ như vậy nữa, anh ghét lắm phải không?”
“Ai nói tôi không thích chứ? Tôi thích em đến mức,” Tạ Thời Quân thoáng nghẹn lời, “thích đến mức tôi sắp không nhận ra mình nữa rồi.”
Hướng Sơ tự động bỏ ngoài tai hết mọi âm thanh từ bên ngoài, chỉ mải vắt óc nghĩ cách giữ chân người này lại. Cậu thậm chí cảm thấy lòng trắc ẩn của nhà từ thiện cũng còn đỡ hơn là chẳng có gì. Cậu bèn ôm lấy cổ Tạ Thời Quân, thể hiện giá trị của mình một cách vụng về: “Tạ Thời Quân… anh đừng bỏ em mà, anh rủ lòng thương xót em đi, em tội nghiệp lắm, em tội hơn Nguyễn Du nhiều. Từ nhỏ em đã không có bạn, luôn một thân một mình, tình đầu mười một năm cứ thế bỗng nhiên nɠɵạı ŧìиɧ, em tội nghiệp nhất, anh thương hại em nhiều hơn đi, em xin anh…”
“Tôi thật sự không có thương hại em, bảo bối, em cũng không cần ai thương hại em cả, bởi vì em rất xuất sắc, Tiểu Sơ là một người rất giỏi, em hiểu không?”
Tạ Thời Quân kiên nhẫn giải thích hết lần này đến lần khác, ngặt nỗi hiệu quả chẳng ăn nhằm vào đâu.
Hướng Sơ đột nhiên tìm ra được thủ đoạn mới nâng cao giá trị cho mình, chẳng khác gì có bệnh vái tứ phương, khẩn khoản rằng: “Chúng ta làʍ t̠ìиɦ được không, chúng ta tiếp tục làm bạn tình được không?”
Cậu quỳ xuống cởi đai lưng Tạ Thời Quân ra, cởi không ra bèn dụi gò má vào đũng quần của anh: “Anh thích làʍ t̠ìиɦ với em đúng không? Em, em có thể liếʍ cho anh, anh cứ bắn thẳng vào, bắn lên mặt hay trong miệng cũng được, anh muốn làm gì em cũng được hết…”
Tạ Thời Quân ghì lấy cổ tay Hướng Sơ, im lặng nhìn cậu đăm đăm. Sau một lúc anh bèn tháo kính ra, ảo não day day mi tâm.
Rốt cuộc anh đã nhận ra, với trạng thái hiện giờ của Hướng Sơ thì chẳng cách nào giải thích rõ ràng được, nói rã họng cũng chẳng nghe lọt được một câu, chỉ còn nước dùng bạo lực mới làm cậu tỉnh táo lại thôi.
Anh ôm mặt Hướng Sơ, ngón cái khẽ vuốt qua nốt ruồi lệ, lau đi vệt nước mắt còn vương: “Tiểu Sơ, em không nghe tôi nói chuyện tử tế được phải không?”
Chẳng có câu trả lời, chỉ có tiếng thút thít nức nở.
Tạ Thời Quân chỉ đành thở dài nhượng bộ: “Thôi được, nghe theo em, chúng ta làʍ t̠ìиɦ trước vậy.”
–
Trong phòng vẫn không bật đèn, nhưng ánh trăng bị che khuất trước đó dường như đã trốn thoát khỏi mây mù, nương ánh trăng có thể lờ mờ thấy được cảnh tượng trong phòng.
Tạ Thời Quân thấy gối mền cuộn thành đống ở đuôi xô pha, hiển nhiên sáng nay Hướng Sơ thức dậy không kịp xếp lại.
“Ngày nào em cũng ngủ ở đây à?”
Hướng Sơ nghèn nghẹn đáp ừ. Cậu đang bị chặn giữa Tạ Thời Quân và lưng xô pha, hai chân giạng ra, vạt áo hơi hở, dáng vẻ cam chịu mặc người xâu xé.
Tạ Thời Quân cho hai ngón tay quấy đầu lưỡi cậu, lúc rút ra ngón tay mơn trớn môi dưới, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu tiết thêm nước bọt trong suốt ra. Sau đó ngón tay anh di chuyển xuống giữa kẽ mông, tra xét cửa động chốc lát rồi mới chậm rãi thọc vào một cách hung dữ.
Anh cắn thuỳ tai Hướng Sơ, ngữ khí nghe như răn dạy trẻ nhỏ: “Tiểu Sơ không ngoan gì cả.”
Bẵng đến khi Hướng Sơ bị hai ngón tay quấy đến nức nở rêи ɾỉ nói không tròn câu, Tạ Thời Quân mới cảm thấy tâm trạng dễ chịu hơn đôi chút. Rốt cuộc đã không phải nghe bé hư này nói những lời tự hại mình nữa, nếu biết trước hung dữ có thể trị được người này thì đã chẳng buồn tốn công dịu dàng. Anh lại thêm một ngón tay vào, vừa nới lỏng vừa hỏi: “Trong nhà có bao không?”
Hướng Sơ khó khăn tập trung suy nghĩ, chỉ tủ ti vi: “Trong ngăn thứ hai chắc là có…”
Tuy nhiên nó đã được mua từ bốn năm năm trước lúc còn ở bên Hứa Hoài Tinh rồi, thật ra bọn họ chẳng mấy khi dùng đến. Hướng Sơ nghĩ ngợi rồi vẫn đành im lặng. Cậu thấy Tạ Thời Quân cầm một hộp bαo ©αo sυ chưa bóc vỏ trở lại, vẻ mặt hiển nhiên không ổn cho lắm, có vẻ anh đã đoán được rồi.
Xô pha ở đây cũng chẳng to hơn cái ở nhà kho là bao, Hướng Sơ ngỡ phải dùng tư thế ngồi, thế nhưng Tạ Thời Quân mang bao xong lại vỗ mông cậu, nói bằng ngữ khí gần như là mệnh lệnh: “Quay người lại, quỳ xuống.”
Hướng Sơ ngoan ngoãn làm theo, đầu gối đã hơi nhũn ra, Tạ Thời Quân lại rề rà mãi không vào cuộc. Cậu bèn nghiêng đầu nhìn, cây dương v*t nọ bọc đầy gai dựng đứng chĩa về phía cậu, gel bôi trơn trên bao loáng thoáng phản quang. Cậu gắng chịu đựng cảm giác xấu hổ, khẽ lắc mông.
“Mau vào đi… Em muốn anh.”
Tạ Thời Quân khuỵu một chân trên xô pha, đỡ dương v*t chống giữa kẽ mông, tay xoa bóp thịt trên đùi cậu. Anh bảo: “Được thôi, nhưng em phải tập trung nghe tôi nói.”
Hướng Sơ gật đầu thật mạnh: “Vâng, em nghe mà.”
Song lần đầu tiên của đêm nay rõ ràng vẫn không khỏi gấp gáp. Tạ Thời Quân chẳng tâm trí đâu nói chuyện, chỉ muốn cᏂị©Ꮒ cho cậu ngoan trước rồi hẵng dỗ sau. Anh nghiến chặt quai hàm, động tác vừa hấp tấp vừa hung tợn, xương hông va đập dồn dập lên hai cánh mông cậu. Trên người Hướng Sơ vẫn chẳng có bao nhiêu là thịt, mông miễn cưỡng cũng coi như tròn trịa lại vẫn chưa đủ để đạt ngưỡng gợi cảm. Tuy nhiên chỉ nhiêu đó thôi cũng đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ mi tâm anh giật nảy, ái dục kìm nén bấy lâu cuộn trào trong lòng nôn nóng giải phóng.
Ở mặt khác, Hướng Sơ không nhìn thấy người phía sau, chỉ nghe được tiếng thở dốc ngày một nặng nề của anh. Bóng tối khiến toàn bộ cảm quan tập trung ở nơi giao hợp, cậu chẳng có tâm trí để kêu rên, chỉ há miệng, hơi thở bị chuỗi va chạm liên tục từ phía sau ngắt thành từng quãng rời rạc.
Chẳng có lời dỗ dành và âu yếm, cũng chẳng có mặt đối mặt hôn môi và ôm ấp, mà tựa như một cuộc cạnh tranh dùng để xác nhận lẫn nhau. Tạ Thời Quân không buồn kiềm chế ham muốn bắn tinh, không ngừng đưa đẩy đâm rút. Vào khoảnh khắc cuối cùng, anh cắn chiếc gáy trắng trẻo thon dài trước mắt tựa động vật ăn thịt ngậm lấy con mồi, dùng răng nanh cọ xát, dùng đôi lưỡi liếʍ mυ'ŧ.
Đây là lần đầu tiên anh để lại dấu vết trên cơ thể Hướng Sơ, tuy không thấy rõ nhưng có thể tưởng được đây là dấu ấn khiến kẻ săn mồi sung sướиɠ đến dường nào.
Anh muốn tặng hoa cho cậu.
Tuyết mai khô không héo tàn, cúc dại tình cờ hái ven đường, và cả hoa hồng kiều diễm nở rộ trên làn da.
Ý tưởng lãng mạn sực loé khiến Tạ Thời Quân bất giác chậm lại. Anh hôn lên cổ Hướng Sơ rồi dần dà di chuyển đến vành tai. Có một chớp nhoáng anh đã muốn chuyển hướng phen tình sự này trở về nhịp điệu dịu dàng quen thuộc.
Song bỗng dưng Hướng Sơ lại đâm bang một câu không đầu không đuôi: “Hứa Hoài Tinh cᏂị©Ꮒ em chưa bao giờ mang bao cả.”
Sợi dây trong đầu Tạ Thời Quân đứt phựt, ngay sau đó cơn giận dữ phút chốc trào dâng. Anh không khỏi nghĩ, rốt cuộc là người này quá ngu ngốc hay quá thông minh, trò chơi trẻ con như vậy sao mà chơi mãi chẳng chán? Hẳn cậu cậy chắc chắn anh sẽ không nỡ làm đau cậu, nhưng sao không thử nghĩ xem quy tắc trò chơi có công bằng với người chơi hay không.
Anh bóp eo Hướng Sơ bằng sức lực có thể để lại dấu tay, nửa người dưới thúc sâu vào.
Hướng Sơ chỉ nhằm khích tướng Tạ Thời Quân thôi, nào ngờ Tạ Thời Quân lại thật sự cắn câu. Anh bỗng rút dương v*t căng trướng ra, lột bao ra rồi cắm vào lại, cᏂị©Ꮒ cậu vừa sâu vừa mạnh, dương v*t ma sát với vách thịt mẫn cảm đi kèm tiếng nước dính nhớp.
Đây là lần đầu tiên thứ hai trong đêm nay, lần đầu tiên họ làʍ t̠ìиɦ không mang bao.
Hướng Sơ sắp bị cᏂị©Ꮒ bay hồn vía, cái thứ kia của Tạ Thời Quân hoàn toàn chẳng ăn khớp với bề ngoài nhã nhặn của anh, lúc cọ qua điểm nhạy cảm chừng như có thể cảm nhận được mạch máu gồ ghề đáng sợ giăng đầy trên đó. Cậu chỉ chạm phải một giọt mồ hôi của Tạ Thời Quân rơi trên cổ mình thôi đã cảm thấy anh thật gợi cảm, chỉ việc tưởng tượng gương mặt anh là cậu đã muốn lêи đỉиɦ.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc tưới trong cơ thể Hướng Sơ. Âm giọng của Tạ Thời Quân thấm đẫm tìиɧ ɖu͙©, chẳng lần ra tí xíu bình tĩnh điềm đạm nào trong đó nữa.
“Vừa ý em chưa?”
“Trò chơi người yêu cũ này em còn muốn chơi với tôi bao lâu nữa?”
Anh quệt chỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ Hướng Sơ bắn lên bụng dưới, đầu ngón tay chấm tϊиɧ ɖϊ©h͙ thoa lên quầng vυ', kí©ɧ ŧɧí©ɧ Hướng Sơ khẽ giọng rêи ɾỉ.
Tạ Thời Quân rất hiếm khi tức giận, người luôn gắn liền với hình tượng hiền lành tốt bụng như anh thế mà hiện giờ đã bị chọc giận thật rồi. Anh quyết tâm phải dạy dỗ bé hư không nghe lời này cho bằng được.
“Em nói tôi thương hại em? Thương hại em mà tôi lại cᏂị©Ꮒ em nhiều lần thế à? Em chỉ nhìn tôi một giây thôi là tôi muốn đè em ra cᏂị©Ꮒ ngay rồi. Chẳng ai lại thương hại như thế cả.”
Giây phút Tạ Thời Quân thốt ra chữ tục tĩu đầu tiên Hướng Sơ đã ngây người. Điều này quá đỗi bất thường, Tạ Thời Quân nói tục quả thật còn khó tin hơn cả mặt trời mọc ở đằng tây nữa. Cậu gần như tức thì tỉnh táo lại.
dương v*t trong cơ thể Hướng Sơ lại lần nữa cương cứng, Tạ Thời Quân vừa chậm rãi cᏂị©Ꮒ cậu vừa nói: “Hình như em có đôi chút hiểu lầm về tôi, nhưng không sao, bây giờ tôi sẽ nói hết với em.”
“Tối hôm giao thừa ở quán kara, em hỏi tôi làʍ t̠ìиɦ với em được không, lúc ấy tôi đã muốn làm thế này với em rồi.”
“Sau đó lúc trên cầu đi bộ, em thẳng thắn nhìn tôi, đôi mắt sau khi khóc đẹp đến dường nào, em có biết không? Em ngủ quên trên xe tôi, tôi không nỡ đánh thức em, lúc em được tôi mang về nhà ngoan thế nào, em có biết không?”
“Đêm đó tôi vừa nghĩ về em vừa thủ da^ʍ, sau khi bắn ra tôi cảm thấy cực kì tội lỗi, tôi nghĩ tôi làm thế này là không tôn trọng em. Thế mà sau đó em lại chủ động đến gần tôi, sao tôi có thể cầm lòng được.”
Hướng Sơ choáng váng trong lượng thông tin khổng lồ. Cậu duỗi tay ra sau toan chạm Tạ Thời Quân thì lại bị anh tóm chặt đè lên lưng xô pha.
“Em đã hiểu chưa? Tôi chả phải người tốt giàu lòng thương hại gì sất, tôi chỉ là một tên khốn thấy sắc nảy sinh du͙© vọиɠ mà thôi.” Tạ Thời Quân dừng hành động trút giận và trút dục lại, rút dương v*t ra, đoạn đỡ cánh tay Hướng Sơ xoay người cậu lại, cuối cùng mặt đối mặt ôm chầm cậu, “Vậy em thì sao? Em có muốn tình yêu của kẻ vô liêm sỉ này không?”
Hướng Sơ ngơ ngác hé miệng, tiêu hoá cả đoạn bộc bạch khác thường mà Tạ Thời Quân vừa cho cậu hay.
“Anh, anh có đang lừa em không?”
Trong lòng rõ ràng đang không ngừng xúc động vỡ oà, bâng lâng trong hạnh phúc mộng đẹp hoá thành hiện thực, cậu lại vẫn mạnh miệng gặng: “Nhưng mà… anh vẫn đang đợi em kết thúc tiện đường giữa hai ta, còn bảo em suy nghĩ xong nhớ nói cho anh. Bây giờ em chính thức báo cho anh rồi, chúng ta không còn tiện đường nữa, chẳng phải là điều anh muốn đó sao?”
Hồi tưởng những gì mình tự suy diễn đêm đó, Hướng Sơ lại bắt đầu buồn rầu, cậu không dám tin rằng mình đã chạm phải xác suất tâm đầu ý hợp nhỏ bé.
“Tạ Thời Quân, anh không chịu làm người xấu, cứ khăng khăng buộc em phải mở lời trước.”
Tạ Thời Quân thấy vành mắt cậu ngấn lệ bèn vội ngăn lại trước, khẽ khàng mυ'ŧ hôn mi mắt sưng húp: “Không phải, tôi đâu hề muốn như thế.”
“Hôm đó tôi hỏi vậy thật ra là vì muốn biết, em buông bỏ Hứa Hoài Tinh rồi thì có phải đồng nghĩa với việc em sẽ không cần tôi nữa không.”
“Tôi sợ em chỉ xem tôi là thuốc, khỏi bệnh rồi, kết thúc trị liệu là sẽ vứt bỏ.”
“Tôi muốn yêu em, cũng muốn em yêu tôi.”
Hướng Sơ ngẩn ngơ vài giây, đoạn bỗng nấc lên như một đứa trẻ. Cậu ôm lấy cổ Tạ Thời Quân, níu chặt áo anh khóc tức tưởi: “Tạ Thời Quân, anh xấu tính lắm, sao anh lại xấu tính như vậy…”
“Sao anh không nói sớm với em…”
Đêm nay Tạ Thời Quân đã dốc hết mọi biện pháp, mềm mỏng và cứng rắn luân phiên áp dụng, rốt cuộc ánh dương cũng đã ló dạng sau mây đen. Anh thở phào nhẹ nhõm, ghì Hướng Sơ vào lòng vuốt lưng cho cậu. Đợi đến khi người trong lòng không còn thút thít nữa anh mới nâng cằm cậu lên, búp ngón tay mơn trớn nốt ruồi lệ mà anh đã xao xuyến từ ánh nhìn đầu tiên một cách trân trọng tha thiết.
Trong hệ thống thông tin và viễn thông có công thức Shannon, trong tình yêu đắng cay ngọt bùi có định luật tự ti. Cả hai đều ngỡ rằng mình là con thiêu thân đâm đầu vào lửa, cố chấp vỗ cánh về một kết quả không xác định, sau cùng hạnh phúc ôm chầm lấy nhau trong đêm tối.
Tạ Thời Quân nói: “Từ nay về sau, nốt ruồi lệ trân quý này sẽ do tôi bảo quản.”