Pháo Hôi Liếm Cẩu Chuyên Nghiệp Hoá Thành Vạn Nhân Mê

Quyển 1 - Chương 16


Mỗi nhiệm vụ của diễn viên xuyên không được tính theo từng thế giới, tức là, mỗi diễn viên cần phải hoàn thành một số lượng thế giới nhất định trước khi thực sự hoàn thành nhiệm vụ. Đối với những diễn viên đóng vai pháo hôi như Cố Tuyền, vì số lượng suất diễn ít, nên họ phải hoàn thành càng nhiều thế giới hơn.

Sau khi hoàn thành một thế giới, diễn viên có thể chọn trở về trạm trung chuyển để nghỉ ngơi hoặc tiếp tục tiến vào thế giới tiếp theo. Ban đầu, Cố Tuyền dự định sẽ đi ngay vào thế giới tiếp theo, nhưng vì là một tân binh, cậu nghĩ tốt hơn hết là nên quay lại trạm trung chuyển để nghỉ ngơi, tránh việc không thể thích ứng kịp với những thay đổi của nhân vật mới.

Nhưng, điều cậu dự đoán —— cảnh tượng mở mắt ra thấy mình đang nằm trên chiếc giường mềm mại trong trạm trung chuyển —— chẳng khác gì một ảo ảnh đẹp đẽ “phốc” một cái mà tan biến.

Thay vào đó, trước mắt cậu chỉ là cát vàng vô tận, cái khô khát khó chịu, xương tàn của những cơ giáp rải rác khắp nơi, và một hệ thống chẳng biết nên làm gì.

Lúc này, hệ thống đang hoạt động nhanh chóng: “Ký chủ, để tôi kiểm tra sổ tay về tình huống khẩn cấp... Trường hợp hoàn thành cốt truyện nhưng vẫn không thể quay về, mặc dù hiếm gặp, nhưng thực sự đã từng xảy ra... Tình huống này thường được gọi là...”

“Trục trặc, tôi biết.” Cố Tuyền đau đầu tiếp lời: “Hồi đó lúc học, thầy giáo đã nói về chuyện này... Tỷ lệ xảy ra tuy thấp nhưng không phải là không có.”

“Nhưng theo sổ tay của diễn viên, bất kể gặp phải tình huống nào, đảm bảo cốt truyện vận hành đúng theo hướng chính vẫn là nhiệm vụ quan trọng nhất của diễn viên.”

Cố Tuyền thở dài thật sâu.

“Nhưng với tình trạng hiện tại, theo cốt truyện gốc thì đáng lẽ tôi phải chết ở đây rồi. Để đảm bảo cốt truyện không lệch khỏi quỹ đạo, chẳng lẽ tôi nên tự mình kết thúc luôn hay sao…”

Cậu bất lực tự hỏi, rồi cố gắng bò dậy từ đống cát vàng. Nhưng ngay khi vừa đứng vững, một tiếng hét kinh hãi từ hệ thống khiến cậu suýt ngã nhào trở lại: “Ký chủ! Cậu... cậu... cậu!!! Sao lại chảy nhiều máu như vậy!!!”

Khi còn không di chuyển thì mọi thứ có vẻ ổn, nhưng ngay khi cậu bắt đầu cử động, Cố Tuyền mới nhận ra tình trạng của mình thực sự không ổn chút nào.

Dư chấn của dị ứng cồn vẫn còn dai dẳng, toàn thân vẫn đau nhức, nhưng chuyện đó còn chưa phải tệ nhất —— Cố Tuyền cúi đầu chậm rãi nhìn, và giờ đây cậu mới thấy rõ, cả cánh tay và đùi của mình đều có hai vết thương lớn, rách toạc đầy dữ tợn.

Máu chính là từ những vết thương đó chảy ra.

Có lẽ vì cơn đau đã kéo dài quá lâu, các dây thần kinh của cậu dường như mất hết cảm giác, nên cậu không phát hiện ra ngay lập tức.

Cố Tuyền chóng mặt, đầu óc quay cuồng, ngơ ngác nhìn vào hai vết thương, chừng một phút sau, cậu đột nhiên hoảng loạn như người điên, bật dậy cuống cuồng.

“Vai chính công!!! Vai chính công đâu rồi?!!!!!”

Hệ thống giật mình vì phản ứng bất ngờ của cậu: “Có chuyện gì vậy ký chủ?!”

Cố Tuyền, trong trạng thái thất thần, bắt đầu lăn lộn trên cồn cát, vừa bò vừa hô: “Tôi biết tại sao tôi vẫn còn sống rồi!!!”

“Là vai chính công! Lộ Tây An!”

“Trong cốt truyện gốc, hắn không cứu Colin, cho nên Colin đã chết.”

“Nhưng ở đây... hắn... là hắn đã cứu tôi…”

Cố Tuyền thở hổn hển, lao tới một đống hài cốt của cơ giáp, điên cuồng đào bới cát ra: “Nếu tôi đoán không sai, trong cốt truyện gốc, Lộ Tây An đã không cứu Colin, vì vậy khi cơ giáp gặp sự cố, hắn có thể bảo toàn bản thân, và sau đó được cứu.”

“Nhưng bây giờ... bây giờ hắn đã cứu tôi.”

“Cho nên... trạng thái của hắn chắc chắn rất tệ!” Cố Tuyền nói đến đây, nước mắt gần như trào ra: “Trời ơi! Đừng có chết mà, đại ca!!”

“Nếu anh mà chết... tôi thực sự sẽ tiêu đời a a a a a!!!”