Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Chương 5

Ngày hôm saul Gió thổi hiu hiu, bầu trời trong xanh, ánh năng rực rỡ.

Dương Phàm và Dương Khôn mỗi người cưỡi một con yêu thú phi nhanh trên con đường rộng lớn.

Dương Khôn nói:

“Phàm, còn nửa ngày nữa sẽ có thể đến được Nam Cung gia."

Hai người đã xuất phát từ lúc bình minh, đi được mấy

canh giờ vẫn còn nửa ngày nữa, bởi vậy có thể thấy được khoảng cách giữa Nam Cung gia và Dương gia là rất xa.

Vẫn là do hai người họ cưỡi yêu thú, bằng không khó có thể đến nơi được trong vòng một ngày.

Một số đại gia tộc ở Thương Lan giới đều có thói quen nuôi nhốt yêu thú, đây là để cung cấp cho các tu sĩ không thể bay sử dụng thay việc đi bộ.

Dương Khôn và Dương Phàm đang cưỡi hai con yêu thú duy nhất của Dương gia, đây cũng là lần đầu tiên Dương Phàm cưỡi trên lưng yêu thú kể từ khi còn bé đến nay.

Nửa ngày saul

Khi hai người đi đến một thành trấn thịnh vượng, Dương Phàm tán thưởng trong lòng, nói:

“Thế giới rộng lớn, quả nhiên không thiếu chuyện lạ!”

Ở nơi này, Dương Phàm gặp được rất nhiều thứ mà thành Thanh Vân không có, nhưng giá cả cao ngất ngưởng này cũng khiến trong lòng Dương Phàm thổn thức không thôi.

Nhìn thấy Dương Phàm tò mò quan sát xung quanh, Dương Khôn cười nói:

“Chờ sau khi đến Nam Cung gia giải quyết xong xuôi mọi việc, đến lúc đó cha sẽ đi dạo quanh thành Già Lam này cùng conl"

Thành Già Laml

Đây là tòa thành lớn nhất ở Nam Vực, cũng là tòa thành phồn thịnh nhất của Nam Vực.

Bất kể là Tứ đại gia tộc của Nam Vực hay Thanh Vân tông danh tiếng lẫy lừng đều tọa lạc tại thành Già Lam!

Nghe vậy, Dương Phàm gật đầu mỉm cười.

“Vâng!”

Sau đó, hai người gia tăng tốc độ phi đến Nam Cung gia.

Nam Cung gia chính là một trong Tứ đại gia tộc ở thành Già Lam, bởi vậy Dương Khôn chỉ cần tùy ý hỏi thăm một chút sẽ biết được vị trí đại khái.

Lúc hai người đứng trước một tòa nhà vừa hùng vĩ vừa xa hoa, trong lòng cả hai đều không hẹn mà cùng so sánh với khoảng sân nhỏ nghèo túng kia của Dương gia.

Ngay phía trên của tòa nhà lớn có treo một tấm bảng thật to, bên trong tấm bảng còn được khắc ba chữ to rồng bay phượng múa.

Nam Cung gia!

Đúng lúc này, một tên hộ vệ của Nam Cung gia bước ra quát lớn:

“Đừng dừng lại ở chỗ này, cút ra xa một chút.”

Nghe vậy, sắc mặt Dương Phàm lập tức tái nhợt, hai nắm đấm của hắn siết chặt, giống như muốn bùng phát.

Thấy vậy, Dương Khôn ở bên cạnh vội vàng kéo tay Dương Phàm, lên tiếng:

“Tên hộ vệ này là Võ Sư cấp sáu, con đừng nói gì cả.” Võ Sư cấp sáu!

Vượt xa những gì mà Dương Phàm hiện tại có thể trêu chọc.

Sau đó, Dương Khôn tiến lên một bước, mỉm cười, chắp tay nói:

“Bọn ta đến từ Dương gia của thành Thanh Vân, Dương

Khôn và con trai, đặc biệt đến đây thăm hỏi tộc trưởng Nam Cung gia.”

“Làm phiền các hạ thông báo một tiếng!”

Hộ vệ ngước mắt quan sát Dương Khôn, khi nhận ra không thể nhìn rõ được thực lực của đối phương, gã bắt đầu trở nên khách sáo hơn một chút.

“Các ngươi có hẹn trước với tộc trưởng không?”

Dương Khôn khẽ lắc đầu.

“Không cóiI”

“Nhưng mà, chỉ cần Nam Cung tộc trưởng nghe thấy tên của bọn ta, tự nhiên sẽ ra gặp.”

Nghe vậy, tên hộ vệ trước cửa lộ ra vẻ mặt khinh thường, quát lớn:

“Tự nhiên sẽ ra gặp ư?”

“Ngươi cho rằng tộc trưởng của bọn ta là người mà con chó con mèo gì cũng có thể gặp được sao?”

Nhìn thấy tên hộ vệ nói năng không lễ độ, sắc mặt của Dương Khôn cũng thay đổi, nhưng đối mặt với con quái vật lớn như Nam Cung gia, ông ta chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn cơn tức giận trong lòng.

Võ Sư cấp sáu cũng chỉ là một tên hộ vệ trông cửa, có thể tưởng tượng được rốt cuộc Nam Cung gia mạnh đến mức nào.

Mà tổng cộng Võ Sư của Dương gia bọn họ cũng không có được mấy người, huống chỉ là trông cửa cho bọn họ.

Chênh lệch giữa hai bên quả thật là rất lớn.

Nghĩ đến đây, Dương Khôn lật bàn tay, trong tay lập tức xuất hiện một chiếc nạp giới.

Dương Khôn nhanh chóng nhét nó vào trong tay hộ vệ.

“Làm phiền thông báo một tiếng, nếu Nam Cung tộc trưởng không chịu gặp, bọn ta sẽ rời đi ngay lập tức.”

Tên hộ vệ âm thầm đánh giá nạp giới, sau đó trên mặt xuất hiện nụ cười.

“Chờ đó!”

Hộ vệ nhanh chóng chạy vào trong tòa nhà lớn.

Không bao lâu saul

Bên trong tòa nhà lớn bỗng nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó, một nam tử trung niên mặc

cẩm bào đi tới trước mặt Dương Khôn.

Người này có diện mạo hiên ngang, mày kiếm mắt sáng, trên người có một loại khí chất mạnh mẽ đầy áp bức.

Người này chính là tộc trưởng đương nhiệm của Nam Cung gia - Nam Cung Chấn!

Nhìn thấy Nam Cung Chấn đích thân đi ra nghênh đón hai người Dương Khôn, tên hộ vệ gác cửa lập tức đổ mồ hôi lạnh.

Gã không ngờ hai người Dương Khôn và Dương Phàm trông không có chút nổi bật gì trước mặt lại có lai lịch lớn như vậy.

Phải biết rằng, ở thành Già Lam này không có mấy người có thể khiến Nam Cung tộc trưởng đích thân ra nghênh đón.

Nam Cung Chấn cười nói:

“Dương huynh, đã nhiều năm không gặp, vẫn không thay đổi gì nhỉ”

Dương Khôn cũng mỉm cười.

“Nam Cung tộc trưởng, từ lúc tạm biệt vào ngày hôm đó đến nay đã mười sáu năm không gặp mặt rồi.”

“Không ngờ bây giờ Nam Cung tộc trưởng vẫn còn nhớ ta.”

Nghe vậy, Nam Cung Chấn cười lớn.

“Dương huynh, xin đừng gọi Nam Cung tộc trưởng, nếu không để cha ta biết được, nhất định sẽ trách móc ta.”

Nghe thấy câu này, Dương Khôn cười nói:

“Vậy ta cứ gọi là Nam Cung huynh vậy?”

Nam Cung Chấn cười nói:

“Như vậy rất tốt!”

“Nào, chúng ta vào trong nói chuyện.”

Nói xong, Nam Cung Chấn liền dẫn hai người vào Nam Cung gia, nhưng lúc quay đầu lại, Nam Cung Chấn khẽ liếc mắt nhìn Dương Phàm ở phía sau.

Sau khi đi vào đại sảnh, Nam Cung Chấn ngồi ở phía bên trái, còn Dương Khôn lại ngồi vào phía bên phải, lúc này Nam

Cung Chấn nói.

“Vừa nãy ta đã thông báo cho cha, ông ấy sẽ đến đây ngay.”

Dương Khôn gật đầu.

“Làm phiền đến lão gia tử thanh tu, Dương Khôn thật áy”

náy. Lúc này, Dương Khôn lại nói với Dương Phàm bên cạnh. Ị,

“Nhanh ra mắt Nam Cung bá phụ của con đi

Nghe vậy, Dương Phàm khẽ cúi người hành lễ với Nam Cung Chấn.

“Vãn bối Dương Phàm, xin ra mắt Nam Cung bá phụ.” Nam Cung Chấn cười nói. “Dương hiền chất không cần đa lễ!”

Vào lúc này, khi Nam Cung Chấn nhìn thấy tu vi của Dương Phàm, ông ta không khỏi thở dài trong lòng.

“Dương Phàm quả nhiên giống như lời đồn, đã mười sáu tuổi mà mới chỉ là Võ Giả cấp bốn”

Bởi vì Dương Phàm và Nam Cung Tuyết đã có hôn ước từ trước, cho nên nhiều năm qua Nam Cung gia vẫn luôn chú ý

đến động tĩnh của Dương gia.

Một tên phế vật suốt mười năm, nhưng lại trở thành Võ Giả cấp bốn chỉ trong vòng ba tháng một cách thần kỳ.

Sau khi nghe được tin tức này, Nam Cung Chấn cũng vô cùng khϊếp sợ, nhưng bây giờ gặp được, thoạt nhìn cũng không có chỗ nào đặc biệt.

Nam Cung Chấn đoán rằng có lẽ Dương Phàm đã tu luyện †ừ lâu, nhưng do khả năng của Dương Phàm quá kém, tốc độ

tu luyện vô cùng chậm chạp mà thôi.

Mười sáu tuổi mới đạt đến mức Võ Giả cấp bốn, đời này cũng khó có được thành tựu gì.

Đúng lúc này, một bóng người già nua đột nhiên từ phía sau đại sảnh đi tới.

Trên người ông ta có một loại áp lực vô hình khiến người khác hoang mang lo sợ, không biết phải làm sao.

Người này chính là tộc trưởng tiền nhiệm của gia tộc Nam Cung - Nam Cung Chính!

Dương Khôn vội vàng đi đến hành lễ với Nam Cung Chính.

“Vãn bối Dương Khôn, ra mắt Nam Cung tiền bối.”

Nam Cung Chính trước mắt chính là nhân vật nổi danh hàng đầu của Nam Vực, tu vi của ông ta đã đạt đến Võ Quân cấp bảy.

Nam Cung Chính mỉm cười nói.

“Dương hiền chất không cần đa lễ, mời ngồi.”

Dương Khôn lại vội vàng nói với Dương Phàm.

“Nhanh lại đây ra mắt ông nội Nam Cung của con đi.”

Tuy rằng Dương Phàm cảm thấy có chút mâu thuẫn, nhưng hắn cũng không thể là trách ý của cha, vì vậy lập tức chắp tay hành lễ.

“Dương Phàm ra mắt ông nội Nam Cung.”

Nam Cung Chính vuốt vuốt bộ râu trăng như tuyết, cười nói:

“Ngươi chính là Dương Phàm à?”

“Quả nhiên tuấn tú lịch sự, khí chất hơn người!”

Nghe vậy, Dương Phàm thầm măng chửi trong lòng.

“Lão già này ăn nói cũng quá giả tạo rồi.”

“Lão tử làm một tên phế vật mười năm, bây giờ chỉ mới là Võ Giả cấp bốn, vậy mà còn tuấn tú lịch sự, khí chất hơn người?”

“Quả nhiên là một con cáo già xảo quyệt!”

Trong lúc Dương Phàm còn đang suy nghĩ lung tung, Nam Cung Chính bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía Nam Cung Chấn.

“Chấn, con đã thông báo cho Tuyết Nhi trở về chưa?”