06. Màn dạo đầu nóng bỏng: Học cưỡi ngựa (1)
Lúc Phong Nguyệt mơ màng tỉnh dậy, mọi thứ diễn ra trước mắt khiến cô vô cùng bàng hoàng, tức thì gương mặt trắng bệch, người run rẩy, đôi mắt cố mở to.
Vẫn là căn phòng ấy, ánh đèn ngủ màu vàng, màu sắc cũ, chiếc giường lớn trống trải. Luồng khói trắng kỳ lạ khiến hai người rơi vào hôn mê khi nãy đã hoàn toàn biến mất, đến mùi hương của hoa tươi cũng không để sót lại, như thể chưa từng xuất hiện. Nhưng lúc này Phong Nguyệt chỉ ước sao không cần phải mở mắt tỉnh dậy, tốt nhất là nên chết đi cho xong, để khỏi phải chứng kiến hình ảnh bản thân rơi vào hoàn cảnh xấu hổ thế này.
Tử Thuần vẫn còn hôn mê, nằm im trên giường, tay chân bị khóa lại bởi sợi xích dài màu bạc nối vào bốn góc giường. Quần áo trên người anh đều không cánh mà bay mất, hiện tại chỉ còn duy nhất chiếc qυầи ɭóŧ màu đen che lấy bộ phận quan trọng bên dưới.
Phong Nguyệt cũng chẳng đỡ hơn là mấy, dây thừng trói chặt hai tay, sợi xích to nối dưới chân giường khóa lại hai bàn chân, cũng giống như tình trạng của Tử Thuần, trên người cô chỉ còn bộ đồ lót màu trắng bảo vệ những bộ phận quan trọng trên cơ thể.
Song, điều đáng sợ nhất chính là…
Cô đang ngồi lên người của Tử Thuần trong tư thế nhạy cảm dính sát vào nhau, hai chân tách ra, cặp mông kề sát vào phần bụng rắn chắc, huyệt nhỏ sau lớp vải mềm mại chạm vào da thịt trần trụi nóng hổi.
Đôi mắt đã đỏ hoe, Phong Nguyệt nức nở, móng tay dùng sức bấu vào lòng bàn tay, đến giờ phút này thì không thể nào giữ bình tĩnh được nữa, cô càng cử động thì nơi nào đó bên dưới càng dễ dàng đυ.ng vào thân thể anh.
Có thể do cảm giác được sức nặng khác thường trên người, hoặc vì thuốc mê trong người dần mất hiệu quả, ít giây sau Tử Thuần đã hốt hoảng mở mắt.
“Phong Nguyệt… sao lại thế này…” Sau khi thấy rõ tình cảnh trước mắt, da đầu Tử Thuần liền tê dại, toàn thân lạnh lẽo như rớt thẳng xuống hố băng.
“Em không biết… lúc em tỉnh dậy thì đã thấy thế này rồi!” Phong Nguyệt đỏ mặt, giọng nói đầy lo lắng: “Anh Tử Thuần, em không thể cử động, không có cách nào xuống dưới được…”
Tử Thuần bối rối rời mắt sang chỗ khác, vẻ mặt rất khó xử.
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo như phủ sương, từng đường cong xinh đẹp trên thân thể mảnh mai của cô gái hoàn toàn lộ rõ ra ngoài, nước da trắng trẻo như sợi bông mềm, bầu vυ' căng tròn được bọc lại trong chiếc áσ ɭóŧ nhỏ, lướt xuống nữa là vòng eo trơn mịn thon thả…
Anh căng thẳng nuốt vào một ngụm nước bọt, không dám nhìn thẳng vào Phong Nguyệt.
Thấy cô sợ đến mức run rẩy người, Tử Thuần cố gắng an ủi: “Em đừng sợ, tạm thời cứ bình tĩnh cái đã… Anh sẽ tìm cách…”
Phong Nguyệt nghẹn giọng gật đầu, lúng túng đôi mắt sáng.
Tử Thuần khẽ thở dài trong lòng, ánh mắt nhìn cô đầy dịu dàng.
Gặp phải chuyện thế này thì dù là ai đi nữa cũng khó có thể giữ nổi sự bình tĩnh để đối mặt, huống chi còn là một cô gái tay chân yếu ớt.
Thường ngày, Phong Nguyệt có vẻ lãnh đạm và hời hợt khi tiếp xúc với người khác, lúc đi chơi với bạn bè cũng ít khi thể hiện nhiều sự nhiệt tình. Một cô gái xinh đẹp có cá tính, đủ chững chạc và mạnh mẽ, dễ dàng thu hút ánh mắt của các chàng trai. Bản thân anh từng đánh giá Phong Nguyệt là một người khó gần. Thật kỳ lạ khi cô và Vương Nhi lại là bạn thân nhiều năm, tính cách hai người hoàn toàn trái ngược.
Tử Thuần thử dùng sức cử động, với ý định giúp Phong Nguyệt rời khỏi người mình. Cơ mà sau đó anh liền nhận ra một việc, mỗi lần động đậy, sự va chạm từ cả hai sẽ càng nhiều hơn trước, thậm chí còn làm tư thế một nằm một ngồi lúc này của hai người càng dễ dàng dính sát vào nhau.
Sự trần trụi đầy thân mật.
“A… anh Tử Thuần… anh đừng nhúc nhích nữa…” Phong Nguyệt đỏ bừng mặt, vội vàng kêu lên một tiếng.
Tử Thuần cắn chặt răng, mồ hôi nóng chảy xuống l*иg ngực, hơi thở dồn dập tự bao giờ.
Hình như có thứ gì đó ẩm ướt dính lên bụng anh…