Chiếm Lấy Trái Tim Em

Chương 7

07. Màn dạo đầu nóng bỏng: Học cưỡi ngựa (2)

Dưới mông như có lửa đốt, cảm giác ẩm ướt lại hơi trơn nhẫy này rất quen thuộc, Phong Nguyệt khẽ rủ mắt nhìn xuống, xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ chui vào.

Tử Thuần tằng hắng một tiếng, ngập ngừng nói: “Không, không sao. Đây là phản ứng sinh lý bình thường, bản thân anh cũng hay như vậy…”

Phong Nguyệt cắn nhẹ môi dưới, đối diện với ánh mắt như đang cười của anh bèn gượng gạo gật đầu.

Cô tự nhủ trong lòng. Phải, chỉ là phản ứng sinh lý bình thường ở con người mà thôi, không có chuyện gì phải lo lắng cả! Cố gắng bình tĩnh thì sẽ không sao nữa.

Không có quần áo che chắn, da thịt mềm mại như lụa gần như phô bày ra ngoài, thật sự khiến người xem phải nhức nhức khóe mắt. Dù vài phút đã trôi qua nhưng Phong Nguyệt vẫn trong tình trạng căng thẳng, quả tim nơi l*иg ngực đẩy nhịp nhanh như tiếng trống dồn dập. Mồ hôi thấm ướt tóc, cô không dám cử động, ngồi im lặng như một pho tượng.

Trái ngược với vóc dáng nhỏ bé của cô, dáng người anh rất cao to, cơ bắp rắn rỏi, tỉ lệ thân hình đặc biệt tương xứng, làn da ngăm nắng mạnh mẽ, hiện rõ từng đường nét nam tính đầy cuốn hút. Xúc cảm chạm vào cũng có sự khác biệt, với Phong Nguyệt là lạnh như nước, mềm như tơ lụa. Với Tử Thuần là cứng rắn như sắt, nóng như lửa.

Khoảnh khắc hai cơ thể đối lập vô tình kề sát vào nhau, khoảng cách gần đến mức có thể ngửi thấy mùi hương trên người đối phương, từng giọt mồ hôi nhẹ nhàng chảy xuống, như sương trắng làm mờ dần ánh mắt.

Tử Thuần hít một hơi thật sâu, cổ họng bỗng ngứa ngáy, toàn thân bứt rứt, bộ phận mẫn cảm nào đó bên dưới đã nhô lên một cục to, vừa cứng vừa nóng.

Tử Thuần ép bản thân dừng lại những suy nghĩ lung tung trong đầu, anh nghĩ đến nụ cười của Vương Nhi, nghĩ đến hình ảnh hai người khắng khít thân mật, cảm giác hoảng loạn đè lên tâm trí lúc này mới không còn nặng nề nữa.

Anh đưa mắt quan sát xung quanh, điềm tĩnh phân tích: “Anh đoán chuyện hai chúng ta ngất đi lúc nãy là do mấy người ở khu vui chơi này giở trò phía sau. Họ cố ý nhốt chúng ta ở đây, dùng cách này ép buộc anh và em tham gia vào thứ trò chơi kỳ quặc nào đó do họ tự tạo ra.”

Nhưng là loại trò chơi nào lại làm mấy người đó tốn nhiều công sức bày trò như vậy thì tạm thời Tử Thuần vẫn chưa đoán ra được.

Phong Nguyệt nhìn sợi xích đang khóa lấy hai chân mình, không hiểu sao lại thấy bất an trong lòng.

Tử Thuần còn muốn mở miệng nói tiếp thì đột nhiên vang lên một giọng nói máy móc.

Âm thanh lạnh lẽo như chiếc máy được ráp nối bằng điện, vô cùng quen thuộc với hai người.

[Người chơi chú ý. Trò chơi đã sẵn sàng bắt đầu!]

Sau khi nghe xong, Phong Nguyệt và Tử Thuần cùng lúc mở to mắt, có cùng một biểu cảm, từ kinh ngạc biến thành hoảng hốt.

Chiếc giường bất ngờ rung lắc dữ dội, phát ra từng chuỗi âm thanh rất ồn tai, như những miếng sắt nóng liên tục đập vào nhau.

Phong Nguyệt rùng mình, chịu phải tác động dồn dập, người cô xốc nẩy, giống như quả bóng tròn bắn lên cao rồi rớt thẳng xuống đất.

Tần suất rung lên của chiếc giường mỗi lúc một nhanh hơn, không thể kiểm soát sự di chuyển của cơ thể, Phong Nguyệt trượt xuống đến bụng dưới của Tử Thuần, huyệt nhỏ yếu ớt đè lên bộ phận cương cứng của người đàn ông, run run cọ xát.

Tử Thuần ngửa đầu, hai hàng lông mày nhíu chặt, thở ra từng hơi nặng nề.

“A… không thể… không thể mà!”

Phong Nguyệt bật khóc, gò mặt ửng lên vệt đỏ. Cô nhỏ giọng cầu xin, cơ thể vẫn đang xốc nẩy lên xuống, cánh mông phía sau chạm vào da thịt trần trụi, huyệt nhỏ không chỉ cọ xát mà còn dùng sức áp nặng lên nơi nào đó.

Nhầy nhụa, ẩm ướt.

Tử Thuần khẽ rên lên một tiếng, người ướt đẫm mồ hôi nhưng sống lưng lại lạnh buốt, kɧoáı ©ảʍ xộc thẳng lên da đầu, mọi suy nghĩ của anh hoàn toàn rơi vào hoảng loạn.

Cảm nhận được sự hưng phấn, côn ŧᏂịŧ nhanh chóng cương cứng, kích thước trở nên thô to hơn.

Như thể có được ý thức, cách một lớp vải che ngang, đầu gậy tự mò mẫm trong tối, nôn nóng nhắm đến huyệt nhỏ.

Phong Nguyệt hét lớn, cảm giác đầu gậy cương cứng đang đâm vào huyệt nhỏ của mình, dùng sức rất lớn, phồng lên như một củ khoai to nóng hổi, dù bên dưới có qυầи ɭóŧ bảo vệ nhưng khi bị vật lạ nhét vào vẫn khiến cô rất khó chịu.

“Anh Tử Thuần, lấy thứ đó ra! A… đừng đâm vào nữa…”

Tử Thuần cắn răng thở gấp, không có biện pháp trả lời cô.

Nếu có thể thì anh cũng muốn rút ra lắm chứ!

Chiếc giường rung rung nghiêng nghiêng như ngọn sóng, âm thầm đưa hai người họ vào du͙© vọиɠ trong biển sâu.