Sau khi hết bận, Lăng Tử Đồng hít thở không khí sạch sẽ tươi mát, đưa mắt nhìn bốn phía.
Lúc này, Lăng Tử Đồng kinh ngạc hô một tiếng, chỗ bùn đất màu vàng nâu phía xa xa chẳng biết lúc nào đã bao phủ một tầng sương trắng, ở sâu bên trong chỗ sương trắng, Lăng Tử Đồng căn bản không nhìn rõ lắm.
Có chút kỳ quái, Lăng Tử Đồng nhấc chân bước về nơi bao phủ sương khói kia đi đến, cô muốn biết trong đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bất quá ý nghĩ này còn chưa có thực hiện được, bên ngoài đã vang lên âm thanh của Lăng Tử Thác.
"Đồng Đồng?"
Lăng Tử Đồng dừng bước lại, quyết đoán xoay người, đối với cô mà nói, không có bất kỳ chuyện gì quan trọng hơn so với anh trai.
Xuất hiện lần nữa, Lăng Tử Đồng rơi vào chỗ trước khi mình biến mất, lúc cô còn chưa kịp phản ứng, toàn bộ người đã bị Lăng Tử Thác ôm vào trong ngực.
Khẽ cắn vành tai Lăng Tử Đồng, Lăng Tử Thác oán giận nói: "Đồng Đồng đã biến mất cả một buổi trưa rồi."
“A?” Lúc này Lăng Tử Đồng mới ý thức được mình đã đứng ở trong không gian lâu như vậy, cô đỏ mặt, nhón mũi chân, ở trên gương mặt Lăng Tử Thác hôn một cái, le lưỡi, nhỏ giọng nói: “Em đem hạt giống gieo xuống, quên thời gian.”
“Đi, đi xuống ăn cơm.”
Nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã hơn sáu giờ chiều, Lăng Tử Đồng ôm bụng, lúc này mới cảm giác đói, cô đi theo Lăng Tử Thác đi xuống lầu.
Bởi vì buổi trưa Lăng Tử Thác cùng Lăng Tử Đồng mang về không ít đồ tốt, trong nhà vốn cũng còn dư lại không ít, thức ăn buổi tối càng phong phú hơn rất nhiều, chú Cung nhìn bộ dạng thèm ăn của mọi người, cười nói: “Ngày mai sẽ phải đi ra ngoài, hôm nay ăn nhiều một chút."
Sở trường của chú Cung là thịt kho tàu, cải muối, khoai tây lạt xắt sợi, còn có bánh trứng rau hẹ mà Lăng Tử Đồng thích, kể từ lúc mọi người ở cùng nhau ăn cơm, các món ăn đều là chậu lớn, ước chừng số lượng, đủ để một đại gia đình no căng bụng.
Lăng Tử Thác vỗ mu bàn tay Lăng Tử Đồng, ở bên tai cô nhỏ giọng nói: "Đồng Đồng, đi lấy bình rượu ra.”
Nhìn mọi người ngồi một vòng quanh bàn, sợ rằng hôm nay xem như là ngày nhàn nhã nhất, uống thì uống đi.
Nhà họ Lăng có vài bình rượu đỏ mà Lăng Tử Thác cất giữ, cô từ trên giá rượu đem rượu đỏ lấy ra, đến trước bàn ăn, nói với mọi người: "Không có rượu trắng, chỉ có rượu đỏ."
"Ha ha ha, cải muối hợp với rượu đỏ, Trung Quốc và Phương Tây kết hợp, có sáng kiến, tiểu thư, để tôi đến." Không cần hoài nghi, người có giọng nói lớn nhất ngoại trừ Lăng Tứ cũng không còn người nào khác.
Lúc này còn ai sẽ chú ý, có ăn uống liền không tệ, có Lăng Tứ nói lên, bầu không khí tại nhà họ Lăng dâng cao lên một lần nữa, tựa hồ mọi người đều quên đi nỗi cô đơn và thê thảm ở ngoài kia.
Có thêm rượu đỏ lại làm cho mọi người ăn càng nhiều hơn, căn bản không tồn tại vấn đề say hay không say, cuối cùng, ngay cả cơm đáy nồi đều có người cạo sạch sẽ, Cung Tiểu Thất ăn một miệng đồ ăn, nói: “Trình độ nấu cơm của chú càng ngày càng tốt.”
Lăng Tử Đồng ôm bụng.
Ăn quá no.
Cô đồng ý gật đầu: "Em muốn cùng chú Cung học nấu cơm."
Kiếp trước cô cảm thấy vì người yêu học nấu cơm cũng chỉ là tình tiết tiểu thuyết trong phim truyền hình, nhưng bây giờ Lăng Tử Đồng lại hiểu một cách sâu sắc, trái tim của một người nếu rơi trên một người nào đó, họ sẽ làm ra chuyện mà chính mình trước kia cũng sẽ không tưởng tượng được
Lăng Tử Thác xoa tóc cô, nói: “Vậy anh chờ Đồng Đồng nấu cơm cho anh.”
"Được."