Vì giả giờ làm ấu tể, Ngôn Tư Niên không nên nói ra tiếng.
Vì để chữa sơ hở này, anh phải tiếp tục “Ừ”,“Ừ”.
Sở Thu sửng sốt một chút, sau đó cô nhanh chóng nhận ra câu trả lời giống tiếng người thật ra là tiếng kêu của ấu tể gấu trúc.
Cô thậm chí còn nghe nói rằng những con gấu trúc trưởng thành thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng kêu của mèo hoặc dê trong lúc tìm bạn đời.
Đây cũng là một điểm dễ thương khác của gấu trúc khổng lồ.
“Thì ra Bánh Trôi kêu như vậy.” Sở Thu rựa cằm mình lên đầu cục lông nhỏ, cô nhẹ nhàng xoa xoa, “Xin lỗi, trước đây chị chưa thấy nhóc kêu, nên chị không phản ứng kịp, lần sau chị sẽ nhanh trả lời nhóc.”
Sau khi thành công lừa gạt cô, Ngôn Tư Niên không kêu nữa.
Là một người đàn ông trưởng thành lại phát ra tiếng kêu đặc trưng của ấu tể, làm anh xấu hổ quá đi mất, nếu như không có lông che dấu, anh khẳng định...e hèm.
Sở Thu không nghĩ lúc nào ấu tể gấu trúc cũng kêu ừ ừ, cô cầm một miếng dưa hấu đút cho anh.
Ngôn Tư Niên phối hợp ăn, nhưng hình thú bất tiện hơn hình người, toàn bộ nước dưa hấu màu đỏ nhuộm màu lông trắng quanh miệng của anh, giống như một vòng son môi màu đỏ nhạt.
Anh đã cố gắng ăn uống cẩn thận một cách lịch sự, nhưng vẫn có nước dưa hấu nhỏ đến ngực và bụng, điều này khiến Ngôn Tư Niên hơi bực bội.
Những lễ nghi đã được khắc sâu vào trong xương tủy của anh, anh không cho phép bản thân ăn uống một cách lôi thôi như vậy.
Ngôn Tư Niên muốn tìm một mảnh vải để lau, tốt nhất là miếng vải ẩm để lau những vết bẩn đang dính trên người anh, nhưng bây giờ anh đang ở hình dạng ấu tể, rõ ràng là anh không thể hoàn thành một hành động có độ khó cao như vậy bằng móng vuốt của mình.
Những ấu tể bình thường sẽ không có ý thức sạch sẽ và tự làm sạch lông của mình.
May mắn, Sở Thu cũng không nhịn được.
Tối hôm qua lúc nhặt cục lông nhỏ về, cô muốn lau sạch một chút, không phải cô không biết động vật rất ít tắm rửa, nhưng nhìn vết bẩn dính trên lông là cô không nhịn được, chứ đừng nói đến tối nhóc con này sẽ ngủ với cô đấy!
“Bà chủ.” Từ Hân Hân kịp thời đưa ra một miếng vải ướt.
“Cảm ơn cô.” Sở Thu cảm kích nhìn cô ấy, cô nhanh chóng lau miệng lau ngực lau bụng cho cục lông nhỏ, thậm chí cô còn lau hết các kẽ móng vuốt và chân.
Ngôn Tư Niên: “...” Nếu Chu Tu Viễn không đến sớm, anh sợ toàn thân anh sẽ bị Sở Thu sờ hết.
Lúc biết bản thân bị trọng thương biến về ấu tể, anh không hoảng sợ, lúc anh bị Sở Thu sờ bụng, anh cũng không hoảng sợ, nhưng bây giờ anh hơi hoảng sợ.
Anh không thể dựa vào hình dạng ấu tể dễ thương của mình, để lừa người khác giới làm hành động thân mật, điều này không phù hợp với những chủ nghĩa sống của anh, nó cũng vi phạm đạo đức và lương tâm của anh.
Ngôn Tư Niên quyết định từ chối hành động thân mật của Sở Thu, tránh cho sau này anh khôi phục hình người, sẽ làm con gái nhà người ta xấu hổ.
Nhưng không đợi anh hành động, Sở Thu đã đặt anh xuống mặt đất, sau đó nói: “Chúng ta bắt đầu làm việc.”
Trong đầu Ngôn Tư Niên hiện ra dấu hỏi, cô muốn anh làm việc gì?
Nhóm nhân viên: “Vâng!”
Ngôn Tư Niên mới phát hiện ra mấy người vừa nãy đang còn cưới nói ăn dưa hấu, ngay lập tức chuyển sang trạng thái làm việc nghiêm túc.
Sở Thu đi vào rừng trúc thưa thớt, cô để hai tay lên mặt đất, những cây trúc xanh biếc nhanh chóng mọc thẳng lên trời, có cây sinh trưởng nhanh, có cây sinh trưởng chậm, có chỗ dày hơn một chút.
Cô thậm chí còn nói thêm nhiệm vụ: “Từ Hân Hân, cô lên tinh võng tìm hình ảnh bàn trúc và ghế trúc, chúng ta không thể ngồi trên sàn nhà mãi được.”
“Vâng!” Từ Hân Hân nhanh chóng trả lời, động tác tra cứu rất nhanh, cô ấy vẫn không nhịn được nhỏ giọng nói với Dương Mễ Tuyết: “Việc này chắc chắn là vì Bánh Trôi?”
Lỗ tai Ngôn Tư Niên nghe thấy tên mình: ?
Giải Tử Thạch từ xa liếc nhìn Sở Thu một cái, thấy cô không có phát hiện, anh ta nhẹ giọng nói: “Mọi người không nhận ra bà chủ là một người cuồng lông à?”
Từ Hân Hân có biểu cảm “Anh đang nói vớ vẩn gì vậy?”: “Chuyện này còn phải hỏi nữa à? Nếu không phải thì làm sao năm người chúng ta được chọn?”
Trong số những người phỏng vấn, có người đẹp trai xinh gái, có người giỏi hơn, năm người bọn họ không phải là nhóm người xuất sắc nhất.
Diệp Chương hiểu ra: “Năm người chúng ta đều có lông!”
Anh ta đã nghĩ, mình là một thợ mỏ mới bị xa thải, tại sao có thể nhanh chóng tìm được việc làm có phúc lợi tốt như vậy, hóa ra là nhờ bộ lông dày của con gấu!
Sử Trấn ngượng ngùng: “Ánh mắt bà chủ nhìn tôi, như hận không thể xoa trụi lông trên người tôi vậy.”
Nếu như tuổi anh ta còn ít, e rằng anh ta không thể thoát thân một cách bình an vô sự, nhìn Bánh Trôi bây giờ là biết.
Dương Mễ Tuyết nhìn chằm chằm cục lông nhỏ với ánh mắt ghen tị, giọng điệu chua chát nói: “Vẹt đuôi dài cũng có lông, cũng xinh đẹp, tại sao bà chủ không thích xoa tôi? Tôi cũng muốn được bà chủ đặc biệt trồng trái cây cho tôi!”
Những người khác: “...”
Ngôn Tư Niên: “...”
Khi bọn họ đang bạn làm bàn, ghế trúc từ hình ảnh tìm thấy trên tinh võng, Chu Tu Viễn đã sắp điên rồi!
Khoảnh khắc Ngôn Tư Niên bị hút vào hố đen, anh ta biết rằng thuyết âm mưu mình nghĩ trước đây là đúng: Trong cán bộ Liên Bang đang có người nhằm vào Ngôn Tư Niên!
Anh ta suy nghĩ quá đơn giản!
“Bang –“ Chu Tu Viễn dùng tay đấm mạnh vào bảng điều khiển, trong mắt hiện lên tia máu, khàn giọng hét lên: “Trở về Bạch Oải Tinh!”
Lệnh quân như núi.
Dù lo lắng cho bạn tốt của mình, nhưng anh ta cũng phải tuân theo mệnh lệnh mà Ngôn Tư Niên nói trước khi rời đi, đưa các đồng đội trên tàu tuần tra an toàn rời khỏi Ngân Hà Tinh Hệ, vì có thể ở đây sẽ có nguy hiểm khác.
Đợi thêm một giờ đã là giới hạn cuối cùng rồi.
“...Vâng, Thượng tá!” Hạm trưởng do dự một lúc rồi quyết định làm theo mệnh lệnh.
Tàu tuần tra đã lái về hướng nó xuất phát đến đây được hai giờ, nhưng trong tàu im lặng như không có người.
Mọi người đều lo lắng cho Thiếu tướng Ngôn đang mất liên lạc, nhưng họ cũng biết rằng Chu Tu Viễn còn lo lắng cho Thiếu tướng Ngôn hơn bọn họ.
Nếu có manh mối nào thì tốt.