Sắc mặt của Sở Kiến Thành không được tốt cho lắm, ông ta cố gắng nhếch mép, nở nụ cười xấu hơn cả khóc: "Mẹ vợ đang nói đùa sao? Dù Hoài Du không phải con đẻ của con, nhưng hai mươi năm qua con vẫn nuôi dạy nó, làm sao có thể không có tình cha con? Mẹ cũng biết đấy, con trai thứ hai của em con, Hạc Ngôn, cũng không phải con ruột của vợ chồng họ, mặc dù đã đưa vào gia phả, nhưng không ảnh hưởng đến việc đứa trẻ tiếp tục sống cùng cha mẹ. Em trai, phải không?"
Sở Hạc Ngôn chỉ đơn thuần đến ăn dưa, bỗng nhiên lại trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Lâm Thanh Lạc che chở cậu ở sau lưng, cười như không cười nói: "Anh cả, lời anh nói có phần không phù hợp. Em và Nghiệp Thành dù không phải cha mẹ đẻ của Hạc Ngôn, nhưng chúng em cũng chẳng ly hôn, nếu đứa nhỏ không theo chúng em thì mới thực sự không nơi nương tựa, còn Hoài Du vẫn có mẹ và ông bà ngoại mà.”
Chu Nhã Tĩnh và Lâm Thanh Lạc cả đời đấu đá nhau, lần đầu tiên đoàn kết: "Em dâu nói đúng, Hoài Du là con ruột của tôi, tất nhiên phải theo tôi."
Mặt Sở Kiến Thành đỏ bừng bừng, dứt khoát vứt bỏ sĩ diện: "Các người cũng biết suốt đời tôi không thể có con, Hoài Du là con trai duy nhất của tôi."
Dẫm đạp lên sĩ diện và lòng tự trọng của đàn ông để bán thảm, rồi ông ta lại nhìn Chu Nhã Tĩnh với ánh mắt đầy oán hận: "Còn cô cơ địa khác tôi, vẫn còn khả năng sinh con."
Chu Nhã Tĩnh tức giận không nhịn được mắng: "Sở Kiến Thành! Anh còn biết chút liêm sỉ nào không? Tôi năm nay năm mươi rồi, bảo tôi đi sinh con ở đâu?"
Sở Kiến Thành gân cổ hỏi: "Cô nói xem cô đã mãn kinh hay chưa? Còn kinh nguyệt là có thể sinh!"
Thấy hai người sắp sửa cãi nhau, ông nội Sở đập gậy mạnh xuống sàn: "Đủ rồi! Hôm nay đến là để bàn bạc tốt đẹp, chứ không phải để các người cãi nhau trước mặt bao nhiêu người như vậy!"
Sở Kiến Thành đổi sang vẻ mặt uất ức: "Cha, cha đành lòng nhìn con một mình cô độc bơ vơ, chết cũng chẳng ai chôn cất sao?"
Ông nội Sở mắng: "Nói nhảm cái gì? Cho dù không có Hoài Du, chẳng phải con vẫn còn hai đứa cháu trai sao?"
Lời này khiến Lâm Thanh Lạc và Sở Nghiệp Thành giật mình, quả nhiên, ngay sau đó họ nghe Sở Kiến Thành nói: "Cháu trai và con trai vẫn khác nhau. Thế này nhé, Hoài Du có thể về nhà họ Chu, chỉ cần cha làm chủ cho con nhận một đứa cháu trai là được."
Sở lão gia nhìn Sở Nghiệp Thành: "Lão nhị, con thấy sao?"
"Không được!" Lâm Thanh Lạc không thể chịu đựng thêm, "Con không đồng ý!"
Sở Kiến Thành lạnh lùng cười: "Em dâu, cha còn chưa hỏi ý em. Hơn nữa, các người không phải vẫn luôn coi Hạc Ngôn như con ruột sao? Ba đứa con trai, anh nhận một đứa thì đã sao? Anh biết mối quan hện của Hoài Cẩn và vợ chồng em rất tốt, anh cũng không muốn làm khó mọi người. Nhưng Lăng Dữ mới về, cũng chẳng mấy tình cảm, chi bằng giao nó cho anh nhận làm con nuôi, sau này của cải nhà con cả sẽ là của một mình nó, cũng tốt cho nó, không phải sao?"
Sở Lăng Dữ thực ra chỉ đến cho có mặt, không ngờ việc lại liên quan đến mình.
Anh nghe thấy ý định trong lòng Sở Kiến Thành, nhận nuôi một đứa cháu trai mới được nhận về, có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm, quan trọng nhất là, trong mắt ông nội, dù ở nhà con cả hay nhà con thứ, đều là cháu nội ruột cả, không có nhiều khác biệt lắm.
Như vậy, Sở Kiến Thành vẫn còn cơ hội để tranh giành quyền thừa kế gia sản.
Đối với ông nội Sở, ông vẫn không ưa nhà vợ của con trai thứ hai, cũng như chuyện con thứ năm xưa không nghe theo sắp đặt của ông mà tự ý kết hôn.
Thêm chuyện của Lâm Nghệ Vỹ gần đây, trong lòng ông có phần thiên về phía đề xuất của bác cả.
Sở Lăng Dữ nhìn về phía cha ruột của mình, quyền quyết định hiện tại đang phần lớn nằm trong tay Sở Nghiệp Thành.
Liệu tiếp tục chọc giận ông già, cương quyết giữ lại đứa con đẻ không mấy tình cảm, hay là nhún nhường nhịn nhục, đổi lấy cảm tình từ ông già?
Lâm Thanh Lạc trong nháy mắt cũng hiểu rõ vấn đề then chốt, bà nắm chặt cánh tay Sở Nghiệp Thành, ánh mắt đầy lo lắng và một chút van xin.
Dù thế nào, bà cũng tuyệt đối không bao giờ từ bỏ đứa con của mình, không đứa nào cả!
Sở Nghiệp Thành mỉm cười an ủi, vỗ nhẹ lên mu bàn tay bà, rồi nói: "Cha, anh cả, hay là thế này đi, chúng ta hỏi ý kiến của Lăng Dữ, xem con trẻ nghĩ gì."
Ánh mắt của Sở lão gia rơi vào Sở Lăng Dữ: "Lăng Dữ, con thấy thế nào?"
Dường như ông đang hỏi, nhưng Sở Lăng Dữ cảm nhận được ánh mắt của ông đặt lên người mình có áp lực lớn như thế nào.
Người nắm quyền lực lâu năm, khí thế thật sự khác hẳn.
Sở Kiến Thành nài nỉ: "Lăng Dữ, tin bác cả, qua nhà bác rồi, bác sẽ coi con là con trai ruột duy nhất, sau này tài sản nhà bác đều do con thừa kế hết."
Sở Hoài Cẩn thấy tình hình vượt ngoài dự liệu của cả gia đình mình, lo cho em trai non nớt bị dụ dỗ.
Trong lòng bọn họ hiểu rõ bản chất của bác cả, hoàn toàn vô đạo đức, thích chơi trò đâm sau lưng người khác, mưu mô chước quỷ là chuyên môn của ông ta.
Bác cả nuôi Sở Hoài Du hai mươi năm còn không có chút tình cảm nào, làm sao thật lòng đối xử tốt với Sở Lăng Dữ?
Với tính cách đa nghi của ông ta, cho dù Sở Lăng Dữ thực sự được nhận nuôi, ông ta cũng sẽ nghi ngờ đó là kế hoạch của gia đình con thứ, nghi ngờ Lăng Dữ trong lòng vẫn thiên vị cha mẹ ruột của mình.
Sở Hoài Cẩn không muốn em trai lại rơi vào hoàn cảnh đó, đứa trẻ này đã chịu quá nhiều khổ sở suốt mười tám năm qua.
Nhưng Sở Lăng Dữ mới về nhà, chưa hiểu rõ tính cách của bác cả.
Sở Hoài Cẩn muốn khuyên em trai, nhưng không tiện nói thẳng trước mặt mọi người, anh đang suy nghĩ cách mở lời thì nghe Sở Lăng Dữ từ chối: "Cám ơn bác cả, nhưng con vẫn muốn ở nhà mình, cha mẹ và anh Hoài Cẩn đối với con cũng rất tốt."
Sở Kiến Thành rất không cam tâm, dứt khoát nói thẳng ra: "Đối xử tốt? Đối xử tốt mà vẫn giữ lại Sở Hạc Ngôn? Con chịu bao nhiêu khổ cực, tất cả là vì cái tên Sở Hạc Ngôn đó chiếm đoạt tổ ấm, con không hận nó chút nào sao? Con thực sự có thể dung túng cho nó được cha mẹ coi như con trai ruột? Cha mẹ con để lạc con mười tám năm, có bồi thường gì cho con chưa? Trong lòng con thật sự không hề oán hận cha mẹ sao?"