Dù cậu đã quen với Cố Thiệu Thừa, hơn nữa vẫn luôn kính trọng vị ân nhân không sống được bao lâu nữa này, nhưng đột ngột nắm tay vẫn khiến má cậu đỏ lên, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Toàn bộ biểu cảm của Úc Nguyên đều được phản chiếu rõ ràng trên thành thang máy trong suốt bằng kim loại, Cố Thiệu Thừa thu hết vào đáy mắt, cảm giác tâm trạng đột nhiên tốt hơn một chút.
Có lẽ là trong một đám người dơ bẩn đến buồn nôn, Úc Nguyên ngốc nghếch bất ngờ xuất hiện khiến anh thấy tò mò, anh rất thích nhìn dáng vẻ hoảng sợ và lúng túng nhưng vẫn cố chấp ở lại bên cạnh anh của Úc Nguyên.
Cố Thiệu Thừa biết rõ còn cố tình hỏi: “Sao thế?” Chỉ thế này thôi đã không diễn nổi rồi?
Sau đó, chỉ thấy môi Úc Nguyên run rẩy mấp máy, giống như cố gắng tích đủ dũng khí, một lúc sau cậu mới miễn cưỡng trả lời: “Anh không phải… sẽ không phải…”
Cố Thiệu Thừa khẽ nhướng mày, bàn tay nắm chặt tay cậu: “Ừm?”
Úc Nguyên hít sâu một hơi rồi đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “...bị cường giáp* đấy chứ? Tay anh nóng quá!”
*cường giáp (hyperthyroidism) hay cường chức năng tuyến giáp là tình trạng tuyến giáp hoạt động quá mức, dẫn đến sản xuất nhiều hormone hơn nhu cầu của cơ thể.
Cố Thiệu Thừa: “…”
Vệ sĩ đứng trong góc yên lặng quay lưng lại, bả vai liên tục run rẩy.
Mà Úc Nguyên bên này chỉ thấy làm gì cũng khó khăn, nhưng sau khi vượt qua cảm giác vô cùng lo lắng, căng thẳng ban đầu, chỉ còn bước cuối là sút bóng vào khung thành, cậu lập tức cảm thấy thả lỏng hơn nhiều, sự chú ý đều tập trung vào vấn đề mà cậu tò mò đã lâu.
Hơn nữa, nói chuyện về những vấn đề cậu biết khiến tâm trạng của cậu tốt hơn nhiều: “Không phải sao? Vậy có thể là thiếu âm nên thừa nhiệt*? Anh thường xuyên thức đêm như vậy, có cảm thấy tình hình nghiêm trọng hơn không?”
*âm thiếu hỏa thừa: cân bằng âm dương bị phá vỡ, dương khí thịnh hơn, nhiệt độ cơ thể cao hơn người bình thường.
“Úc Nguyên.” Cố Thiệu Thừa lạnh lùng mở miệng.
Úc Nguyên hơi liếc mắt nhìn Cố Thiệu Thừa qua vách thang máy trong suốt bằng kim loại, gò má đỏ bừng chờ anh trả lời.
Sắc mặt Cố Thiệu Thừa u ám: “Câm miệng.”
Úc Nguyên: “À…”
Cố Thiệu Thừa có lý do để hoài nghi rằng ký ức của anh về Úc Nguyên trong kiếp trước sai lệch, vì kẻ lừa đảo này chọc giận anh quá nhiều.
*
Hai người tay trong tay xuất hiện trước cửa phòng bệnh, điều này lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Cố Thiệu Thừa có thể cảm nhận rõ ràng người bên cạnh dần trở nên căng thẳng, anh chẳng thèm nhìn nhóm thân thích giả dối đang đứng quanh, chỉ tập trung nhéo những ngón tay mềm mại hơi lạnh trong tay.
Hơn nữa anh cũng rất muốn biết, hoàn cảnh thế nào sẽ khiến Úc Nguyên khủng hoảng tột cùng? Đột nhiên, anh khá muốn nhìn thấy dáng vẻ bị dọa đến khóc của cậu...
Vừa lúc cửa phòng bệnh mở ra, trợ lý Trần vừa nhận được thông báo ra đón: “Lão tiên sinh dặn chỉ cho một người đi vào.”
Cố Thiệu Thừa khẽ gật đầu, anh ghé sát vào sau vành tai Úc Nguyên, thấp giọng ra lệnh: “Đến lúc cậu thể hiện rồi, nếu diễn tốt, tôi sẽ bảo ông đuổi tất cả người hầu đi.”
Dứt lời, anh liếc mắt nhìn mấy người xung quanh như ám chỉ, Úc Nguyên lập tức tỉnh táo lại, vì ước mơ, khuyết điểm gì cậu cũng có thể khắc phục!
Nhưng nói tới nói lui, Cố Thiệu Thừa vừa rời đi, một mình Úc Nguyên ở lại đã trở thành tiêu điểm thu hút mọi ánh nhìn, sống lưng cậu lập tức tê dại, vô thức muốn cất bước bỏ đi.
Trên thực tế, cũng không có quá nhiều đứng trước cửa, tuy ông cụ Cố là nhân vật chủ chốt của nhà họ Cố, nhưng vì lần ngất xỉu này quá đột ngột, trước mắt chỉ có người rảnh rỗi đến thăm, nhưng đối với Úc Nguyên đang kẹt ở đây, quá ba người lạ đã tính là cấp “biển người tấp nập”.
Màu đỏ ửng trên mặt Úc Nguyên chưa tan hết, là một NPC mắc bệnh sợ xã hội, nếu người khác không chủ động bắt chuyện, chắc chắn cậu sẽ không mở miệng, giữa lúc Úc Nguyên không biết nên làm thế nào để người ngoài biết hai vợ chồng rất thân thiết, một nam một nữ chủ động lại gần.
Tuy Úc Nguyên đã chuẩn bị kĩ, nhưng cậu vẫn vô thức lùi hai bước để kéo giãn khoảng cách, nội tâm tiếp tục tự cổ vũ bản thân: Chàng trai dũng cảm, mau tạo nên kỳ tích đi!