“Công tử, giờ Mẹo rồi.”
Tiếng Hạ Lĩnh giống như bùa đòi mạng.
Vệ Phong nặng nề mở ti hí rồi từ từ nhắm lại phát ra tiếng thở dài thườn thượt, không có động tĩnh.
Hạ Lĩnh bất đắc dĩ lắc tay hắn, “Công tử, đã là giờ Mẹo rồi, công tử nên rời giường đi học.”
Mí mắt Vệ Phong giật giật, hoàn toàn không mở ra được.
Hạ Lĩnh thấy thế bèn nói:
“Giang Trưởng lão đến rồi.”
Hắn đang ngủ giống như một đống bùn nhão thì bật dậy ngay khỏi giường, trong giọng nói mỏi mệt pha lẫn vui mừng, “Sư phụ lại đến à?”
Hạ Lĩnh ngập ngừng nhìn vết thương trên vai hắn.
“Công tử, sao công tử lại bị thương rồi? Trong phòng có rất nhiều đan dược chữa thương, sao lại dùng bùa cầm máu?”
“Hôm qua mệt quá, không dậy lấy nổi.”
Vệ Phong ngáp một cái, đêm qua bị lão biếи ŧɦái bóp nát vai nhưng lại không thấy đau mấy, hắn suy đoán hợp lý là vì năng lực phục hồi cực kỳ mạnh của Giao nhân diên.
Nhưng hai bên vai đều có một lỗ máu, nhất là bên phải bị lão biếи ŧɦái cầm kiếm xoay một vòng vết thương, giờ Vệ Phong nhớ lại còn đau đến lạnh run.
Hạ Lĩnh vội vàng băng bó vết thương cho hắn, không đành lòng nói:
“Tuy Giang Trưởng lão là sư phụ của công tử, nhưng không thể hành công tử như vậy, y như vậy thì có khác gì những người kia?”
“Không phải sư phụ làm!”
Vệ Phong vừa nghe liền nóng nảy, cướp quần áo trong tay Hạ Lĩnh, căm giận nói: “Là lão…”
Hắn nói một nửa bỗng nhớ ra không biết lão biếи ŧɦái nấp ở đâu, không chừng giờ đang giám thị mình bèn sửa lời, “Là ta không cẩn thận làm mình bị thương, không được nói bậy sư phụ ta!”
Hạ Lĩnh bị hắn giật mình, bất đắc dĩ nói:
“Được rồi, được rồi, ta chỉ là đoán bừa thôi.”
“Đám thị nữ kia đuổi đi chưa?”
Vệ Phong nói:
“Ở đâu tới thì đuổi về đó đi, cùng lắm thì đưa linh thạch nhiều chút.”
“Đã thả đi hết rồi.” Hạ Lĩnh nói:
“Có tên tuổi Giang Trưởng lão, không ai dám nói gì.”
Tâm trạng Vệ Phong tốt hơn, vội mặc quần áo ra ngoài, khi nhìn thấy vạt áo quen thuộc thì trong lòng vui vẻ, đau đớn và mỏi mệt trong người cũng biến mất thần kỳ, “Sư phụ!”
Giang Cố đang lật xem tiểu thuyết hắn để bên bàn, nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn.
Đó nên là đôi mắt cực kỳ đẹp, nhưng lại bị lạnh lẽo và lãnh đạm che dấu, làm người ta nhìn không ra một chút cảm xúc.
Nhưng Vệ Phong lại cực kỳ vui vẻ, hắn thậm chí cảm thấy ánh mắt Giang Cố nhìn mình mang theo chút thân thiết, làm hắn có xúc động nói ra chuyện thân phận Thần Diên dao và lão biếи ŧɦái.
Sư phụ chắc chắn sẽ bảo vệ hắn.
‘Giang gia cũng đang tìm Thần Diên dao, ngươi cảm thấy Giang Cố sẽ chọn thế nào?’
Giọng nói khàn khàn như chậu nước lạnh tạt vào trái tim đang nóng lên của hắn, chỉ còn lại chua chát và sợ hãi.
“Sư phụ!”
Hắn cười đứng trước mặt Giang Cố, cung kính làm lễ đệ tử, nhưng dù có kiềm chế thế nào thì ánh mắt nhìn Giang Cố vẫn nóng rực và ỷ lại.
Tâm trạng Giang Cố không tốt.
Y thử rất nhiều cách cũng không thể xử lý giao độc trên cổ, ngược lại dường như có vẻ nặng hơn, y từng bị thương rất nhiều nhưng đây là lần đầu tiên bị Luyện Khí kì nho nhỏ làm bị thương.
Vệ Phong ngoan ngoãn đi theo bên cạnh y, “Sư phụ, hôm nay chúng ta học gì ạ?”
Một khắc sau, Vệ Phong nhìn mấy chồng sách dày trên bàn, nuốt nước miếng.
“Đây là công pháp cơ bản cần thiết cho tu luyện, kia là bùa chú và trận pháp cơ bản.”
Giang Cố suy xét đến cái tính biết khó mà lui của hắn nên không nói hết, “Hôm nay xem được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.”
Vệ Phong muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn ngồi vào bàn trong ánh mắt lạnh lùng của y.
Giang Cố không bỏ đi mà ngồi bên cạnh cũng bắt đầu đọc sách, nhưng y xem đều là sách cổ về Thần Diên dao, mặc dù trên người Vệ Phong có đặc tính Thần Diên dao, cũng có hộ tâm lân và Ly Hỏa đan nhưng lúc Giang Cố tra xét đan điền linh căn vẫn cảm thấy không đúng, dù là Diên điểu tộc hay Giao nhân tộc thì cách tu luyện đều khác với nhân tộc, đương nhiên không có cái gọi là đan điền linh căn, nhưng Vệ Phong không chỉ có, tư chất còn không tệ.
Nhưng bởi vì hoang phế lâu, hai linh căn nhỏ yếu, đan điền thức hải bởi vì hắn ăn bậy đan dược bị phá hư hết.
Còn về cách giải độc giao nhân, trong sách có viết rất nhiều, giống như những gì Giang Cố biết nhưng lại không giải được độc giao nhân của Vệ Phong.
Thế là y chuyển qua xem ghi chép của Diên điểu tộc.
Vệ Phong tập trung tinh thần xem nửa canh giờ mệt mỏi liền bắt đầu kéo đến, tối qua hắn chỉ ngủ hai canh giờ, chữ trên sách bắt đầu mơ hồ dính vào nhau, dường như hắn nghe được tiếng chim hót ngoài cửa sổ, nhưng ý thức đã rơi vào hỗn độn, thậm chí còn làm giấc ngủ ngắn.
“Vệ Phong.” Tiếng Giang Cố vang lên bên tai.
Vệ Phong ngẩng đầu lên chớp chớp đôi mắt mỏi nhừ, “Sư phụ.”
“Ngươi đang làm gì?” Giang Cố cầm sách hắn.
Vệ Phong hơi chột dạ nói:
“Đ- đọc sách?”
Hắn không biết mình ngủ bao lâu, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn trộm sắc mặt Giang Cố, cho rằng y sẽ giống mấy Trưởng lão giận dữ răn dạy mình, hơi căng thẳng thẳng lưng lên.
“Công pháp được gọi là công pháp là vì tu sĩ phải dùng nó để tu luyện.”
Giang Cố rũ mắt nhìn hắn, “Ngươi đọc sách như vậy, có đọc trăm năm cũng vô dụng.”
Vệ Phong sững sờ nhìn y, bỗng có cảm giác khai sáng, không chắc lắm nói:
“Ý sư phụ là... phải vừa xem vừa tu luyện?”
Nhưng Trưởng lão trong tông môn dạy bọn họ hình như đều bảo bọn họ học sơ nhớ trước rồi mới bắt đầu luyện tập.
“Để thân thể ngươi nhớ nó mà không phải dùng mắt.”
Giang Cố chỉ bảo đơn giản.
“Một canh giờ sau ta sẽ kiểm tra ba quyển trước.”
Vệ Phong nghĩ mình nghe lầm, “Sư phụ nói ba dòng trước?”
“Ba quyển.” Giang Cố lạnh lùng sửa lại. “Bắt đầu đi.”
Vệ Phong rất muốn mặc cả nhưng Giang Cố nói xong liền ngồi xuống đọc sách tiếp, hơn nữa tốc độ đọc của y rất nhanh, cực kỳ tập trung, trong lòng Vệ Phong dâng lên cảm giác kỳ lạ, thật giống như... y đang đọc cùng mình.
Suy nghĩ này lập tức làm hắn như được bơm sức mạnh, tự bắt mình lò mò luyện tập mấy pháp tắc linh lực vận chuyển cơ bản nhất nhưng không biết sao mỗi lần vận chuyển tới một số chỗ cuối cùng sẽ ngưng trệ bế tắc, nơi thông thuận nhất lại là vai tối hôm qua bị lão biếи ŧɦái bóp nát.
Hắn loáng thoáng thấy không đúng, nhưng nhang cháy nhắc nhở hắn thời gian không còn nhiều, đành vùi đầu luyện tiếp.
Một canh giờ nháy mắt trôi qua Giang Cố nói kiểm tra cũng là kiểm tra thật, y thậm chí dựa theo công dụng mỗi công pháp tấn công Vệ Phong, vài lần như vậy cho dù Vệ Phong trí nhớ lại không tốt cũng nhớ được bảy tám phần.
“Sư phụ, ta biết sử dụng rồi!”
Vệ Phong kích động nhìn bàn tay mình ngưng tụ thành cuộn linh lực không còn là trạng thái chạm vào là tan như trước, trong lòng kinh hỉ tột đỉnh, cực kỳ có cảm giác thành tựu làm hắn cảm thấy ngày mai là có thể Trúc Cơ.
Chẳng qua là chút công pháp cơ bản nhất, trẻ con bảy tám tuổi còn không tốn đến hai canh giờ.
Nhưng Giang Cố không đả kích hắn, lần trước nóng vội suýt nữa hù hắn chạy, lần này y định kiên nhẫn nước ấm nấu ếch, lấy lòng tin và ỷ lại của Vệ Phong trước.
Đến lúc đó dù y có nghiêm khắc thế nào thì Vệ Phong đến lòng dạ chạy trốn cũng không có.
“Không tệ.” Giang Cố gật đầu. “Đọc tiếp đi.”
Vệ Phong toét miệng cười, gật mạnh đầu, vùi đầu đọc sách luyện tiếp.
Ánh mắt Giang Cố rơi vào sách, một hàng chữ nhỏ làm y chú ý, ‘Nước bọt Diên điểu là kịch độc, máu đôi cánh có thể giải nó.’
Giang Cố nhìn Vệ Phong ở bàn, hắn đang nhíu mày vắt óc suy nghĩ, đôi vai gầy yếu của thiếu niên trong y phục đệ tử, dường như có thể nhìn thấy xương bả vai hơi gồ lên.
Có lẽ không phải y trúng độc giao nhân.
Mà con mồi bị y nhìn chằm chằm không hề có cảm giác, thoải mái để lộ chỗ trí mạng ra ngoài mặc người quan sát.
Ly Hỏa đan còn chưa hoàn thiện, cánh chưa ra giờ lấy máu có lẽ sẽ có ảnh hưởng tới Ly Hỏa đan… nhưng vậy thì sao, hôm nay tâm trạng y không tốt, thế nào cũng phải có người xui xẻo.
Quyển sách này đã cũ, trang phía sau dính với nhau, Giang Cố đang muốn tách ra thì Vệ Phong bỗng cuộn nắm tay chạy tới.
“Sư phụ nhìn này!”
Vệ Phong đặt nắm tay bí ẩn ở trước mặt y, cười mở tay ra.
Bùm.
Sau vài tiếng vang trong tay Vệ Phong nổ từng pháo hoa nhỏ, linh lực đủ mọi màu sắc hóa Thanh Độ sáng tan ở không trung, trong đôi mắt sáng ngời trong veo chứa hấp háy cười.
Giang Cố mặt vô cảm nhìn hắn:
“...”
“Không đẹp sao sư phụ?”
Vệ Phong thấy y không cười, hơi bối rối mím môi, đôi mắt hơi rũ xuống không còn ý cười.
“Đẹp.” Giang Cố hơi cong môi, không có tâm trạng nghiên cứu cuốn sách cổ nữa.
Y muốn vặt đầu Vệ Phong xuống coi thử bên trong rốt cuộc chứa thứ gì.
Có lẽ là nhìn ra y không thích, Vệ Phong hơi ngượng ngùng, trở lại bàn tiếp tục đọc sách, tình cờ đọc được pháp thuật dễ chơi cũng không dám tới trước mặt y khoe nữa, chỉ khi hoàn thành chút công pháp tương đối khó thì lặng lẽ nhìn y một cái, nếu Giang Cố nói không thì y sẽ vui một lúc.
Bất giác nhang đã cháy đến cuối.
“Hôm nay đến đây thôi.” Giang Cố đặt quyển sách trên tay xuống.
Ngoài cửa sổ trời đã xẩm tối, Vệ Phong nhìn thoáng qua phía ngoài, lấy dũng khí nói:
“Sư phụ, ngày nào sư phụ cũng vất vả tới đây, ở đây có rất nhiều phòng hay sư phụ ở lại đây đi?”
“Không cần.”
Giang Cố từ chối hắn, lại biến mất ngay tại chỗ.
Như rốt cuộc đã hoàn thành nhiệm vụ gì đó phải làm.
Vệ Phong lắc đầu, xua cái suy nghĩ này đi, rõ ràng sư phụ kiên nhẫn dịu dàng chỉ dạy hắn như thế, hắn lại có ảo giác này, thật là không nên.
Hắn vội nuốt mấy viên Tích Cốc đan, chọn vài món pháp bảo tiện tay trong phòng rồi ngự kiếm bay tới phía sau núi.
Hắn không tin, sau núi Dương Hoa tông nhiều pháp trận như vậy, trốn đi còn có thể bị lão biếи ŧɦái đó tìm được.
Sau núi Dương Hoa tông nuôi rất nhiều linh thú, trong đó có không ít con hung dữ, khi Vệ Phong còn nhỏ vào nhầm rất nhiều lần đều may mắn sống sót, lớn rồi cũng không biết sợ, thường lén đến săn thú cùng Huyền Chi Diễn nên ở đâu có trận pháp gần như nắm trong lòng bàn tay.
Nghĩ đến đây Vệ Phong hơi căm giận, tối qua hắn đúng là bị hù mụ đầu, không nghĩ tới chỗ trốn tuyệt vời này.
Ngự kiếm phi hành nhanh ngồi phi thuyền nhiều, Vệ Phong vốn định tìm sơn động linh thú đào ra nhưng khi nhìn thấy cái tổ trên vách núi cheo leo bỗng thay đổi suy nghĩ.
Hắn cảm thấy cái tổ xây từ mấy cỏ khô nhìn... hơi dễ chịu.
Bị điên à?!
Vệ Phong nhịn không được gãi vai, lại nghĩ tới lão biếи ŧɦái nói cái gì mà mọc cánh, khinh thường xì một tiếng.
Biến thành con cá tanh trơn nhẵn thì thôi, biến thành con chim giương cánh mỗi ngày rụng lông thật sự hơi khó có thể chịu đựng.
Tuy hắn nghĩ vậy nhưng cuối cùng vẫn tìm tổ chim không chủ vào ở.
Mới đầu hắn còn chịu đựng không ngủ nhưng hôm nay đọc nhiều sách luyện tập nhiều công pháp quá, không bao lâu mí mắt hắn đã díp lại.
Ở trong cái hồ nào đó cách tổ chim không xa, một giao nhân to lớn từ từ trồi lên mặt nước, hắn nhắm mắt lại ngửi không khí, ngửi được mùi thuộc về Thần Diên dao, bập bẹ nói tiếng giao nhân, “Tiểu thiếu chủ... hóa diên...”
Hắn nhảy từ trong nước ra, đuôi giao màu trắng biến Thanh Đội chân nhân loại bay tới vách núi chỗ Vệ Phong ở.
Đáng tiếc có người còn nhanh hơn hắn.
Giang Cố đứng ở cạnh vách núi nhìn Vệ Phong ngủ say.
Vệ Phong chọn cái ở cũ nát, co mình lại, tư thế này cực kỳ giống thai nhi cuộn mình lại trong bụng mẹ, lưng mọc ra đôi cánh lông xù, cánh rất nhỏ chỉ cỡ cánh tay, hiển nhiên còn chưa phát triển hết, mép lông trắng có màu xanh lam cực nhạt, giống ngọn lửa bị cháy.
Là cái kiểu xấu chẳng ra cái gì.
Giang Cố khó nén ghét bỏ trong mắt, đang suy nghĩ bẻ gãy cánh hay dùng dao cắt thì bỗng nhiên mùi cá tanh xa lạ ập tới.
Trong chớp mắt, Giang Cố chụp Vệ Phong còn đang ngủ say, trường kiếm ra tay chặn lại móng vuốt sắc bén của đối phương.
“Tiểu thiếu chủ... trả cho ta!”
Thân hình đối phương cực kỳ cao lớn, mái tóc đen xoăn dài rối tung ở sau người, ngũ quan góc cạnh, đồng tử xám trắng oán hận nhìn chằm chằm Giang Cố.
Là tên giao nhân trong hồ sâu bí cảnh Triều Long, hình như tên Thanh Độ, Giang Cố cho rằng hắn đã chết rồi, không ngờ lại còn sống.
Giang Cố một tay ôm Vệ Phong, một tay đặt ở gốc đôi cánh, chỗ đó lông tơ mềm mại nhạy cảm, Vệ Phong đang ngủ say vô thức run một cái.
Động tĩnh lớn như thế mà không tỉnh lại, hiển nhiên là mệt quá rồi.
Giang Cố xấu xa bóp gốc cánh Vệ Phong, người bị ôm lại run lên một cái, y lạnh lùng nhìn Thanh Độ, “Hắn là đồ của ta.”
“Không được chạm vào! Tiểu thiếu chủ! Cánh!”
Thanh Độ giận dữ xông tới Giang Cố.