“Lúc nào cũng không nghe lời, nếu lần sau lại phạm lỗi, sẽ không đơn giản như vậy đâu.” Hiển nhiên Tần Lệ không tín nhiệm Nghiêm Cẩn chút nào, nếu không anh đã không nói như vậy.
Cho đến khi pheromones của Tần Lệ tràn ngập toàn thân cậu, anh mới ngừng rót vào.
Nếu tiêm vào cơ thể pheromone của một Alpha khác, nó sẽ chỉ biết chiến đấu với pheromone trong cơ thể, mang lại cho Alpha nỗi đau khủng khϊếp.
Nào giống như Nghiêm Cẩn, ôn hòa bao dung, thậm chí dung túng cho Alpha dùng tin tức tố che kín toàn thân mình, xưa nay chưa từng có người nào tinh tế như vậy.
Như thể đó là lẽ thường.
Nhưng mà Nghiêm Cẩn không biết.
Ánh mắt của Tần Lệ lóe sáng.
Từ khi phát hiện đối phương có thể bao dung pheromones của mình, du͙© vọиɠ Tần Lệ lại muốn rục rịch.
Có phải chỉ cần dùng phương thức đánh dấu hoàn toàn của Omega, là có thể khiến ký hiệu của mình lưu lại trên người Nghiêm Cẩn lâu hơn một chút không?
Nghiêm Cẩn há to miệng thở hổn hển, sợi tóc trên trán thấm ướt hỗn loạn.
Thật sự quá khó chịu.
Cơ thể bị xâm nhập từng chút một.
Mặc dù biết đó là pheromones chỉ thuộc về Alpha, nhưng mà Nghiêm Cẩn vẫn có một loại ảo giác bị xâm phạm.
Thật ra cảm giác của Nghiêm Cẩn không sai, quá trình pheromones của Alpha xâm nhập vào cơ thể, cũng không khác xâm - nhập bao nhiêu.
Tần Lệ vén mái tóc trên trán Nghiêm Cẩn, chỉ thấy đôi mắt thiếu niên ướŧ áŧ, đôi môi mỏng khẽ nhếch. Yết hầu Tần Lệ khẽ động, anh cố gắng kìm chế quay đầu, đè nén hôn lêи đỉиɦ đầu thiếu niên.
Dù biết ở phương diện nào đó thiếu niên rất chậm hiểu, nhưng anh vẫn dùng nụ hôn để khiến đối phương nhận ra ý đồ của mình, tiện đà bỏ trốn không còn bóng dáng.
Trong mắt Tần Lệ thoáng qua một tia tối tăm.
Anh sẽ không để thiếu niên có một cơ hội chạy trốn nào, dù bản thân thiếu niên hay là sự tồn tại không thể cảm nhận được đó.
Đỡ đầu thiếu niên tựa vào ngực mình, tay Tần Lệ trấn an vuốt ve lưng thiếu niên một cách nhẹ nhàng.
Làn da thiếu niên mịn màng tinh tế, nhưng không biết trên người có phải cũng giống như những gì anh chạm vào không.
Có lẽ còn quyến rũ hơn nữa.
“Thượng tướng, tôi khỏe rồi.” Nghiêm Cẩn hồi hồn, tay đặt trước ngực Tần Lệ.
Tuy cậu không dùng lực, nhưng ý đồ từ chối vô cùng rõ ràng. Tần Lệ thuận thế buông ra, kéo cánh tay thiếu niên để cậu xuống khỏi bàn làm việc.
Lúc này Nghiêm Cẩn mới phát hiện tư thế của hai người thật sự mập mờ, nếu như giới tính của cậu chuyển thành nữ, đây chính là một ví dụ điển hình của văn phòng play.
Nghiêm Cẩn: …
Tại sao phải tưởng tượng cậu trở thành nữ chứ, chẳng lẽ trong tiềm thức, cậu coi mình là thụ ư?
Nghiêm Cẩn rùng mình một cái.
Thật kinh khủng.
Vào những lúc như thế này, đầu óc của cậu vẫn hoạt động tốt, nhưng mỗi lần đối mặt với Tần Lệ, đầu óc cậu dường như biến thành một mớ hỗn độn, hoàn toàn mất năng lực suy nghĩ.
“Biết nghe lời không?” Đôi mắt đen láy của Tần Lệ nhìn chằm chằm vào thiếu niên.
Nghiêm Cẩn không dám nhìn thẳng, môi khẽ nhúc nhích, “Biết.”
Trông có vẻ rất ngon miệng.
Tần Lệ dời mắt khỏi môi thiếu niên, “Phó quan Nghiêm cần phải biết, trừng phạt không chỉ có một loại này thôi đâu.”
“Biết rồi.”
Biết sợ hãi, ngược lại sẽ ngoan ngoãn hơn.
Tần Lệ thuận theo nội tâm nói, “Ngoan.”
Nghiêm Cẩn: …
Giọng điệu này… Thật ghê rợn.
Nếu như Tần Lệ không phải nói với cậu, mà nói với một em gái, Nghiêm Cẩn chắc chắn sẽ khen giọng nói đối phương dễ nghe.