Lúc Triệu Nguyên Tín nhận được tin Kỳ Minh xảy ra tai nạn xe, vừa mới tắm xong đi ra từ phòng tắm, tới tóc cậu ta cũng chưa sấy đã vội vàng mặc quần áo rồi đi. Người gọi điện thoại thông báo cho Triệu Nguyên Tín cũng không nói rõ ràng chuyện gì đã xảy ra, chỉ nói Huỳnh Hoàng và Kỳ Minh xảy ra tai nạn xe đã được đưa vào bệnh viện. Triệu Nguyên Tín vội đến nổi không dám lái xe bèn vẫy một chiếc xe taxi báo địa chỉ bệnh viện rồi tức tốc chạy tới bệnh viện.
Vừa lên xe, Triệu Nguyên Tín vội lấy điện thoại ra lướt tin tức, càng xem trên mặt cậu ta càng tái nhợt.
Hiện tại vụ tai nạn xe đã lên đầu đề tin tức, phần sau hotsearch đều xuất hiện một chữ “Hot” đỏ rực, hình ảnh hiện trường cũng đã được đăng lên internet. Lúc này suy đoán gì cũng có, thậm chí có người nói dựa vào tình trạng hỏng hóc của xe, khẳng định người ngồi trong xe lúc ấy lành ít dữ nhiều.
Ban đầu chỉ cho là sự cố, kết quả có người tự xưng là người chứng kiến nói: [Đây nhất định không phải một sự cố, là kết quả do người làm, lúc ấy chiếc xe đằng sau kia cố ý đυ.ng vào xe ô tô phía trước, sau khi va chạm, một người phụ nữ từ trên xe bước xuống đi tới chiếc xe phía trước đập cửa kính xe. Lúc đó, tôi còn tưởng rằng chồng cô ta đi nɠɵạı ŧìиɧ bị cô ta bắt được, cho nên mới điên cuồng muốn đâm chết chồng cô ta như vậy. Kết quả lại nghe cô ta một bên đập cửa kính xe một bên gọi "Khải Minh....’, hình như là cái tên này, còn quát to "Kỳ Minh, anh xuống xe chụp ảnh chung với em đi." gì đó, về sau nghe người khác chứng kiến nói rằng người trong chiếc xe bị đυ.ng kia hình như là minh tinh, người phụ nữ kia là fan hâm mộ của minh tinh đó. Nhưng tôi cảm thấy fan hâm mộ làm đến mức này, thật sự không khác gì bệnh nhân tâm thần cả.]
Bài đăng này do một người chứng kiến đăng trên vòng bạn bè, đúng lúc trong vòng bạn bè của anh ta có fan hâm mộ của Kỳ Minh, nghĩ đến chuyện khu vực xảy ra đúng là gần quảng trường trung tâm, mà hôm nay Kỳ Minh lại có hoạt động ở quảng trường trung tâm!
Tất cả đều ăn khớp, fan hâm mộ vội vàng đăng nội dung cap màn hình lên trang Weibo của Kỳ Minh.
Vì thế, chuyện Kỳ Minh người bị hại trong vụ tai nạn xe cộ lần này càng được lan truyền, tin vịt cũng bay xa, tin này còn nói có đầu có đuôi hơn cả tin kia, thậm chí còn có người nói bây giờ Kỳ Minh đang cấp cứu, có thể cứu được hay không lại là một chuyện khác.
Nửa giờ sau, Triệu Nguyên Tín dừng trước cửa bệnh viện, tầng dưới của bệnh viện đã đầy ắp các phóng viên, còn có fan hâm mộ nghe được tin tức chạy tới, vây quanh khoảng trống trước bệnh viện kín mít.
Cũng may bệnh viện này là bệnh viện tư nhân trực thuộc Tống thị, Kỳ Minh ở bên trong, bệnh viện đã tăng thêm nhân viên bảo an canh giữ để ngăn cách phóng viên và fan hâm mộ, không cho bọn họ quấy rầy đến bệnh nhân khác và người nhà.
Triệu Nguyên Tín cũng bị ngăn ở bên ngoài bệnh viện, cậu ta đang khổ não làm sao để đi vào thì điện thoại di động vang lên.
Cậu ta hơi khó tin khi nhìn thấy điện thoại hiển thị người gọi đến, bởi vì người gọi điện thoại đến là Kỳ Minh.
Cậu ta sửng sốt một hồi mới nhận điện thoại, truyền đến chính là giọng nói của Kỳ Minh.
Kỳ Minh: “Tiểu Triệu, bây giờ cậu đang ở chỗ nào?”
Triệu Nguyên Tín nói còn hơi run rẩy: “Anh Minh, anh...... Không sao chứ?”
“Tôi không sao.” Kỳ Minh suy nghĩ rồi lại bổ sung: “Anh Hoàng cũng không sao, cậu không cần lo lắng.”
Triệu Nguyên Tín nghe được tiếng trái tim mình trở về vị trí cũ, thở dài một hơi nhẹ nhõm, báo địa chỉ hiện tại: “Bây giờ tôi đang ở tầng dưới của bệnh viện, nhưng bên này hiện tại đều là phóng viên và fan hâm mộ của anh đó anh Minh, trên mạng còn có mấy tin vịt đang thay nhau nổi lên nữa.”
“Tôi cho người đón cậu đi lên trước.” Kỳ Minh dừng lại một lát rồi mới nói.
Mười mấy phút trôi qua, Kỳ Minh lại gọi điện thoại tới: “Tiểu Triệu cậu ở chỗ nào? Bọn họ nói không nhìn thấy cậu.”
Triệu Nguyên Tín nhìn xung quanh, báo vị trí cụ thể của mình cho Kỳ Minh biết, khoảng ba phút sau thì có một người đàn ông mặc vest màu đen đi đến trước mặt cậu: “Anh là Triệu Nguyên Tín?”
Triệu Nguyên Tín: “Là tôi.”
Vẻ mặt của người đàn ông kia hoài nghi, dù sao thì người trước mắt và người trong tấm ảnh mà Kỳ tiên sinh đưa cho anh ta cũng không hề giống nhau.
Nghe nói người đàn ông Kỳ Minh gọi xuống dưới đón Triệu Nguyên Tín không nhận ra Triệu Nguyên Tín, đến cả Kỳ Minh khi nhìn thấy Triệu Nguyên Tín cũng xém chút nữa đã không nhận ra cậu ta.
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Kỳ Minh, Triệu Nguyên Tín theo bản năng muốn đẩy gọng kính lên, kết quả trực tiếp chọc tay vào mũi.
Triệu Nguyên Tín: “......”
Triệu Nguyên Tín: “Đi gấp quá quên đeo kính.”
Kỳ Minh: “Đâu phải chỉ là cậu quên đeo kính. Nếu không phải thời gian không cho phép, tôi còn tưởng cậu từ nước H mới trở về đấy.”
Trước đây, Triệu Nguyên Tín hay đeo kính và chải tóc ngang trán rất dày, cả người nhìn qua rất chất phác, thế nhưng lúc này không có tóc che ngang trán và cặp kính che chắn, khuôn mặt của Triệu Nguyên Tín hoàn toàn lộ ra rõ ràng.
Đây là một khuôn mặt có góc cạnh rõ ràng, thâm thúy lập thể, đặc biệt nhất là ánh mắt của cậu ta, thoạt nhìn đôi mắt không khác gì người thường, nhưng Kỳ Minh liếc mắt một cái liền nhìn ra trong đồng tử của Triệu Nguyên Tín có điều đặc biệt —— Trong đôi mắt của cậu ta vẫn còn cất giấu một đồng tử đôi.
Đồng tử đôi quỷ dị giấu ở trong mắt của Triệu Nguyên Tín, phát ra ánh sáng màu xanh lam.
Kỳ Minh nghĩ là mình nhìn nhầm, lúc đó theo bản năng muốn nhìn kĩ hơn nhưng Triệu Nguyên Tín đã cúi đầu, đồng thời vươn tay gạt xuống mấy sợi tóc che ngang trán, che khuất cặp mắt của cậu ta.
Kỳ Minh cũng nhận ra việc nhìn chằm chằm vào mắt người khác là bất lịch sự, liền dời ánh mắt đi chỗ khác, cũng không nói thêm gì về đôi mắt của Triệu Nguyên Tín nữa mà thay đổi chủ đề: "Anh Hoàng ở trong phòng bệnh, cậu vào thăm anh ấy đi.”
Triệu Nguyên Tín ừ một tiếng, cúi đầu đi vào phòng bệnh.
Lúc Triệu Nguyên Tín vào, cảnh sát tới ghi chép lời khai cũng vừa đi, Kỳ Minh mới có thời gian rảnh.
Cậu cầm điện thoại di động chụp một tấm ảnh tự sướиɠ, không thèm chỉnh sửa đã đăng lên Weibo của mình.
N-time Kỳ minh v: “Tôi không sao, đã để mọi người phải lo lắng.”
Mới đăng lên không bao lâu đã có hơn ngàn bình luận, đều là quan tâm Kỳ Minh, cậu chọn vài bình luận trả lời rồi thoát khỏi Weibo.
Đang muốn đứng dậy, thì thấy phòng bệnh sát vách có một người đi tới, Kỳ Minh nghe được động tĩnh nhìn sang, cả người giật mình.
Mặc dù hiện tại gần như mỗi ngày cậu đều gặp quỷ, thế nhưng bỗng nhiên nhìn thấy một con quỷ xa lạ, cậu vẫn sẽ thấy sợ, ai mà biết con quỷ xa lạ kia là quỷ tốt hay quỷ ác chứ.
“Cậu là Kỳ Minh sao?”
Ngay lúc Kỳ Minh cúi đầu giả bộ trầm tư, phòng bệnh sát vách có người đi về phía cậu, đứng thẳng ở trước mặt cậu.
Kỳ Minh ngẩng đầu nhìn về phía cậu ta, cố hết sức để mình xem nhẹ linh hồn nữ quỷ đang treo ở phía sau lưng người kia: “Cậu là?” Cảm thấy có hơi quen mắt, nhưng nhất thời không nhận ra.
“Hướng Viên Bác.” Hướng Viên Bác ngồi bên cạnh Kỳ Minh: “Tôi vừa mới nhìn thấy tin tức, cậu không sao chứ?”
“Tôi không sao, cảm ơn Hướng lão sư đã quan tâm.” Hướng Viên Bác ra mắt sớm hơn so với Kỳ Minh, không quen thì cứ gọi là lão sư thì hẳn sẽ không sai.
Trước đây vì để hiểu rõ ngành giải trí của thế giới này, Kỳ Minh đã chủ động tìm hiểu không ít minh tinh trong giới, thành tích của Hướng Viên Bác là một trong số các đỉnh lưu hiện tại, đương nhiên Kỳ Minh cũng đã từng nhìn thấy ảnh của cậu ta.
Thế nhưng bây giờ Kỳ Minh không cách nào liên tưởng người trong bức ảnh và Hướng Viên Bác của hiện tại với nhau, đây cũng là nguyên nhân vì sao Kỳ Minh cảm thấy khá quen nhưng lại không nhận ra cậu ta.
Không phải nói ảnh chụp trên mạng được chỉnh sửa quá khác biệt với chính chủ, mà Hướng Viên Bác ở trước mặt thật sự là quá mức tiều tụy.
Nhìn qua tinh thần uể oải, mí mắt sụp xuống, quầng thâm dưới mắt đen giống như trang điểm màu khói lên vậy, nếu như bị truyền thông chụp được tấm ảnh gần đây của cậu ta, đoán chừng không tới một giờ chủ đề #Thật giả chuyện Hướng Viên Bác hút ma túy# sẽ nhảy thẳng lên hotsearch cho mà xem.
Chẳng qua Kỳ Minh biết rõ nguyên nhân là gì, tám chín phần mười cũng bởi vì thứ đang bám trên lưng Hướng Viên Bác, trong mắt nữ quỷ kia tràn đầy vẻ điên cuồng.
Đây là lần đầu tiên Kỳ Minh nhìn thấy một nữ quỷ hại người trên thế giới này, Kỳ Minh vẫn hơi sợ.
Nhưng Hướng Viên Bác ngồi xuống bên cạnh cậu, cậu không thể cứ như vậy mà chạy?
“Gọi tên tôi là được.” Hướng Viên Bác xoa xoa thái dương, cứ có cảm giác sau khi ngồi bên cạnh Kỳ Minh, cảm thấy sự nặng nề trên người liền biến mất, đầu cũng không còn đau nữa. Vừa nãy nhìn thấy Kỳ Minh, cậu ta rõ ràng không có ý muốn nói chuyện với Kỳ Minh, nhưng chân lại theo bản năng bước đến chỗ cậu.
Mấy tháng này cậu ta thật sự là vô cùng khốn khổ, ác mộng không ngừng, đến bây giờ đã hoàn toàn không dám đi ngủ, chỉ cần vừa nhắm mắt là trong đầu kiểu gì cũng sẽ xuất hiện những hình ảnh kinh dị kỳ lạ, mỗi lúc trời tối đều sẽ trợn tròn mắt đến bình minh.
Đến thần còn không chịu đựng nỗi, nửa tháng trước còn bị hôn mê ở nhà, sau đó thì được đưa đến bệnh viện.
Nhưng bệnh viện bên này không kiểm tra ra nguyên nhân sinh bệnh, thậm chí cho cậu ta uống thuốc an thần cũng vô dụng, cậu ta vẫn giật mình tỉnh giấc như cũ.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, ngay cả ý định chết Hướng Viên Bác cũng đã có rồi, ít nhất là chết rồi thì mọi chuyện đều kết thúc, không cần phải sống trong dày vò như vậy nữa.
Thế nhưng chỉ vừa nhìn thấy Kỳ Minh thì cậu ta liền có cảm giác như một cơn gió mát thoảng qua, trong nháy mắt thổi tan sự bức bách và phiền muộn trên người, không thể nói là tinh thần sảng khoái ngay lập tức, nhưng so với trước đó thì thật sự là đã dễ chịu hơn rất nhiều.
Cho nên cậu ta đi về phía Kỳ Minh, ngồi xuống bên cạnh cậu.
Đương nhiên là Kỳ Minh không biết mình đã trở thành thuốc an thần của Hướng Viên Bác, đang muốn tìm cái cớ rời đi thì chợt nghe Hướng Viên Bác mở miệng nói: “Thật ra nửa năm trước tôi cũng bị tai nạn giao thông.”
Kỳ Minh không tiện mở miệng, chỉ có thể nghe Hướng Viên Bác nói tiếp.
Hướng Viên Bác miễn cưỡng cười rồi tiếp tục: “Cũng bởi vì fan cuồng truy đuổi gây nên, xe của người kia một mực đuổi theo xe của tôi không buông tha, đến ngã tư, xe của chúng tôi vì né tránh xe đằng sau, cho nên nhân lúc đèn vàng mà chạy qua đường cái. Nhưng ai mà biết chiếc xe kia không thèm để ý đến đèn đỏ đã sáng lên mà vẫn một mực đuổi theo, đến giữa đường thì bị một chiếc xe vận tải lớn đυ.ng phải, trên xe có hai người tử vong tại chỗ.”
Lúc đầu, Hướng Viên Bác chỉ muốn tìm đề tài để giữ Kỳ Minh lại, thế nhưng vừa nói xong cả người lại không kiềm chế được.
“Nhiều khi tôi suy nghĩ, nếu như khi đó tôi không vội vã cắt đuôi bọn họ, đợi chút nữa cho đèn xanh sáng lên, vậy vụ tai nạn giao thông kia có phải sẽ không xảy ra hay không?”
“Hơn nữa, đoàn đội của tôi lo lắng ảnh hưởng đến tôi nên đã loại bỏ tôi ra khỏi vụ tai nạn này, chỉ nói với bên ngoài là chiếc xe kia vượt đèn đỏ rồi bị đυ.ng, mà không phải là vì truy đuổi theo xe của tôi cho nên mới bị đυ.ng.”
Hướng Viên Bác càng nói, biểu cảm trên mặt càng thêm dữ tợn.
Lúc đầu, cậu ta không coi chuyện này có gì to tát, fan cuồng truy đuổi xảy ra tai nạn giao thông dẫn đến tử vong, tuy cậu ta đã khóc vì bọn họ, nhưng cũng không cho rằng đấy là lỗi của mình. Lúc ấy, đoàn đội nói muốn đè chuyện này xuống, cậu ta cũng không đứng ra phản đối, cậu ta vẫn cho rằng mình không sai.
Có lẽ bởi vì loại thái độ không sợ quả báo của cậu ta, cho nên báo ứng đã tới rồi. Mỗi lúc trời tối cậu ta luôn gặp ác mộng, lúc mới đầu thuốc ngủ còn có tác dụng, thế nhưng càng về sau thuốc ngủ cũng không còn tác dụng nữa.
Cậu ta tự nhận mình là một người chuyên nghiệp, cho dù dưới tình huống như vậy, cậu ta vẫn cắn răng muốn hoàn thành cảnh quay của 《Võ Lâm》.
Biến cố xảy ra ngay trước một cảnh quay ban đêm, cậu ta thật sự đã quá mức mệt mỏi, cho nên liền nằm co người trên ghế dựa ở đoàn làm phim mà chợp mắt một lát, cũng không biết có phải nguyên nhân bởi vì đoàn làm phim tương đối có nhiều người hay không, mà cậu ta chỉ cần ngủ ở phim trường thì sẽ không gặp ác mộng nữa.
Khi gần tới cảnh quay của cậu ta, trợ lý tới đánh thức Hướng Viên Bác, cậu ta mơ mơ màng màng mở mắt ra thì liền nhìn thấy một bé trai chỉ có đôi mắt trắng dã không có đồng tử đang nhe răng trợn mắt với cậu ta, miệng của đứa bé kia nứt ra còn lớn hơn so với đầu cậu ta, Hướng Viên Bác bị dọa cho ngã xuống đất, rất lâu mới hồi phục lại tinh thần.
Mặc dù về sau không còn thấy đứa bé kia nữa, nhưng Hướng Viên Bác cũng không dám ở lại đoàn làm phim lâu hơn. Coi như cậu ta có bị hiểu lầm là không chịu được cực khổ, cho dù về sau sẽ trở thành vết nhơ mà cậu ta mãi mãi không rửa sạch được, thì cậu ta cũng muốn chấm dứt hợp đồng rời khỏi đoàn làm phim.
Thế nhưng sau khi rời khỏi đoàn làm phim, tình trạng của cậu ta cũng không cải thiện, ngược lại còn trầm trọng hơn.
Cho tới bây giờ, khi nhìn thấy Kỳ Minh, cậu ta mới cảm thấy giảm bớt được phần nào.
Đương nhiên, Hướng Viên Bác sẽ không nói cho Kỳ Minh biết chuyện liên quan tới quỷ thần, nói không chừng sẽ bị người khác lầm tưởng thành cậu ta bởi vì trong thời gian dài mất ngủ mà dẫn đến tinh thần rối loạn.
Cũng bởi vì ở bên cạnh Kỳ Minh thật sự rất thoải mái, Hướng Viên Bác không muốn rời đi, chờ nói hết những lời chất chứa ở trong lòng xong liền đổi sang vài chủ đề khác, cũng không cần Kỳ Minh trả lời, vẫn tự mình lẩm bẩm bên cạnh Kỳ Minh.
Lúc đầu, Kỳ Minh còn cảm thấy Hướng Viên Bác quái lạ, nhưng khi nghe xong cũng cảm thấy người này có hơi đáng thương, cho nên bèn mặc kệ cho Hướng Viên Bác nói.
Nhưng thần kinh của Kỳ Minh vẫn luôn căng thẳng, bởi vì nữ quỷ kia vẫn treo ở sau lưng Hướng Viên Bác, ánh mắt cô ta điên cuồng như vậy, Kỳ Minh lo lắng suy nghĩ không biết lúc nào thì nữ quỷ kia sẽ đến hại cậu.
Cũng may không lâu sau đó, tiểu quỷ chắp tay sau lưng, đi bộ tới đứng bên cạnh Kỳ Minh.
Kỳ Minh liếc mắt nhìn tiểu quỷ một cái, cậu vừa nhìn thấy tiểu quỷ lén lút kéo Tống Nhất đi, cũng không biết hai người thương lượng cái gì, bây giờ nhìn nét mặt và dáng vẻ của tiểu quỷ, đoán chừng là chiếm được chỗ tốt gì đó từ tay Tống Nhất, không thì sẽ không đắc ý như thế.
Chẳng qua là ngại còn có những người khác ở đây, Kỳ Minh mới không lập tức hỏi tiểu quỷ.
Cậu biết đạo hạnh của tiểu quỷ này rất cao, bằng không lúc trước cũng sẽ không dám giành ăn trước mặt nhiều quỷ trong nhà máy bỏ hoang như vậy, mà những con quỷ kia lại không thể làm gì được nó.
Quả nhiên, nữ quỷ kia cũng sợ tiểu quỷ, thấy tiểu quỷ đến đây, thân thể không khỏi co rụt về sau, nhưng vẫn cố chấp như cũ không chịu buông tha Hướng Viên Bác.
Có tiểu quỷ ở đây Kỳ Minh lập tức yên tâm.
Tiểu quỷ nhấc mông leo lên trên đùi Kỳ Minh, nhìn Hướng Viên Bác một cái với vẻ ghét bỏ rồi oán giận nói với Kỳ Minh: “Anh ta là đồ ngu ngốc.”
Không biết vì sao, Kỳ Minh nghe ra trong lời nói của tiểu quỷ có vài phần ấm ức.
Tiểu quỷ tiếp tục phàn nàn nói: “Trước đó, nữ quỷ này quấn lấy anh ta, đều là con giúp đỡ anh ta, nếu không thì tại sao anh ta có thể ngủ yên ổn ở phim trường được chứ? Kết quả thì sao? Anh ta cho rằng con hại cơ thể của anh ta, ngay cả một tiếng cám ơn cũng không nói với con liền bỏ chạy mất dép, ông nói xem anh ta có phải là kẻ ngu ngốc hay không?”
Tiểu quỷ càng nói càng mất bình tĩnh, nói xong còn nhìn Hướng Viên Bác nhe răng trợn mắt, cậu ta đã sợ nó như vậy thì nó liền hù chết cậu ta! Hù chết cậu ta luôn!
Hướng Viên Bác đã có một khoảng thời gian rất dài không ngủ được, hôm nay khó có khi cảm giác thật dễ chịu, nói chuyện với Kỳ Minh một lúc thì ý thức ngày càng mơ hồ.
Loáng thoáng trong lúc đó, cậu ta giống như là nghe được tạp âm, gian nan nhấc mí mắt lên nhìn thoáng qua thì liền thấy một khuôn mặt phóng đại đang nghiến răng ken két với mình.
Khuôn mặt này tại sao lại quen thuộc như vậy?
Đợi đến khi đối diện với đôi mắt không đồng tử mà chỉ có tròng mắt trắng dã kia, Hướng Viên Bác bỗng nhiên tỉnh táo lại, đây không phải là tiểu quỷ mà cậu ta gặp được ở đoàn làm phim sao?
Hướng Viên Bác giật mình, hoàn toàn tỉnh táo, lại một lần nữa ngã nhào xuống đất, còn đạp hai chân lui về sau mấy bước: “Ngươi ngươi ngươi đừng tới đây, ta không không không muốn gặp ngươi như ngày trước......”
Nói còn chưa dứt lời thì đã bị dọa ngất đi rồi.
Mặt tiểu quỷ đen thui, khoanh tay trước ngực, hừ một tiếng: “Đồ ngu ngốc!”