Tô Thiển lạnh lùng nhìn Tô Thành Hoa.
Mẫu thân nàng, Nam Cung thị gả cho Tô gia. Năm đó, Tô gia chỉ là một thế lực hạng ba, nhờ của hồi môn của Nam Cung thị mới phất lên được. Tiếc rằng mẫu thân nàng thân thể suy nhược, khi nàng còn nhỏ đã qua đời.
Tô Thành Hoa vừa mới chôn cất Nam Cung thị chưa được bao lâu đã vội vã đưa thϊếp thất Bùi thị lên làm chính thất. Từ đó, nàng từ một tiểu thư đích xuất của Tô phủ trở thành con chó rơi xuống nước, ngay cả nha hoàn cũng có thể bắt nạt.
Không hiểu sao, giọng điệu của Tô Thiển tuy bình tĩnh, nhưng Tô Thành Hoa luôn cảm thấy đứa con gái này của mình đã thay đổi. Lúc này, nàng toát ra vẻ uy nghiêm không giận mà tự uy, khí thế đáng sợ đè xuống như hai tảng đá khổng lồ đè nặng lên vai ông ta, khiến ông ta có chút khó thở.
"Tô Thiển, hỗn xược! Ngươi đã làm biết bao nhiêu chuyện bại hoại danh tiếng của Tô gia, ta xem xét tình cha con mới cho ngươi một cơ hội quay về Tô gia. Ta nói cho ngươi biết, ngươi sống là người của Tô gia, chết là ma của Tô gia. Trừ khi Tô gia không cần ngươi, nếu không ngươi đừng hòng rời khỏi Tô gia nửa bước, cũng phải nghe theo mệnh lệnh của ta, gia chủ này." Tô Thành Hoa giả vờ nghiêm nghị nói, "Còn về mẫu thân ngươi, bà ấy đã chết nhiều năm rồi, còn sót lại thứ gì nữa chứ? Sau này ngươi không được nhắc lại chuyện này nữa, bây giờ hãy đến từ đường quỳ xuống, sám hối những lỗi lầm mà ngươi đã gây ra."
"Sau khi mẫu thân ta chết, di sản của bà ấy đương nhiên phải do con gái bà ấy kế thừa. Hôm nay, ngươi có thì phải đưa, không có cũng phải đưa." Tô Thiển nheo mắt sắc bén, vừa dứt lời, ngoài đại sảnh liền vang lên giọng nói ngạo mạn của Tô Nguyệt.
"Lời này của Thất muội thật là quá phận, xem ra muội ở bên ngoài hoang dã sáu năm, đến họ tên mình là gì cũng không biết nữa rồi!" Dẫn theo một đám thị nữ ma ma, Tô Nguyệt hẹt như công chúa được quây xung quanh, kiêu ngạo xuất hiện trong đại sảnh.
Tô Diệp vẫn luôn im lặng, khi nhìn thấy Tô Nguyệt, mắt sáng lên.
Thấy mọi người không ai chú ý đến mình, Tô Diệp cẩn thận vòng qua đám người, đi ra cửa.
Tô Thiển thu hết nhất cử nhất động của con trai mình vào mắt, không ngăn cản, chỉ ngẩng lên nhìn Tô Nguyệt.
Sáu năm không gặp, nữ nhân này vẫn chua ngoa như vậy, nhìn thấy đã thấy ghét.
Thấy Tô Thiển không nói lời nào, Tô Nguyệt còn tưởng rằng nàng sợ hãi.
Năm đó, Tô Nguyệt ngày nào cũng thay đổi cách thức bắt nạt Tô Thiển, dọa đến mức cuối cùng Tô Thiển chỉ cần nghe thấy tên nàng ta là đã sợ hãi quỳ xuống đất cầu xin. Tô Nguyệt vốn tưởng rằng sáu năm không gặp, Tô Thiển cũng nên có chút tiến bộ, ai ngờ hôm nay gặp nàng ta, vẫn giống như trước đây, sợ đến mức không dám nói lời nào.
"Tục ngữ nói hay lắm, gả gà theo gà, gả chó theo chó. Mẫu thân muội đã là vợ của cha, vậy thì sống là người của cha, chết là ma của cha, huống chi là di vật của bà ấy. Ngoài ra, Tô Thiển, muội đừng quên, muội họ Tô, đừng có lúc nào cũng nhớ đến người và việc của Nam Cung gia, quay lưng lại với Tô gia." Tô Nguyệt nói một tràng, chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Quá tốt rồi, bao cát trút giận của nàng ta đã trở lại, sau này có người cho nàng ta trút giận rồi.
Tô Thành Hoa hài lòng nhìn Tô Nguyệt, trong mắt tràn đầy an ủi.
"Gả gà theo gà, gả chó theo chó, câu này nói thật hay, xem ra ngay cả ngươi Tô Nguyệt cũng biết, gia chủ Tô gia chiếm đoạt di sản của mẫu thân ta, không xứng làm người." Ánh mắt Tô Thiển lạnh lẽo như chứa đựng cả dải ngân hà, giọng nói tuy không lớn nhưng du dương êm tai, khiến sắc mặt hai cha con đều xanh mét.
Bên này, Tô Diệp đã di chuyển ra đến cửa, quay đầu lại nhìn người phụ nữ xấu xa đã bắt nạt mẫu thân mình bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó lấy ra từ trong ngực một con búp bê vải nhỏ xinh.