Một Thai Hai Nhóc: Độc Y Vương Phi, Quá Khó Sủng

Chương 10: Đây là tra cha?

Tô Khanh Khanh tiến đến bên cạnh ca ca nhà nàng kề tai nói nhỏ đem kế hoạch của mình cẩn thận nói cho ca ca, sau đó chờ mong hỏi:

“Đại ca, ca cảm thấy chủ ý này của muội thế nào?”

“Rất tốt”. Tô Diệp giơ tay đâm đâm cái mũi nhỏ của Tô Khanh Khanh, sủng nịnh nói.

“Vậy liền làm theo muội nói đi!”

Tô Khanh Khanh vui vẻ hoan hô một tiếng, chạy nhanh túm ca ca nhà nàng mau chóng đi theo phương hướng mà truy tung cổ chỉ, một đường đi tới cửa sau của một căn nhà. Tuy rằng xung quanh tối đen như mực, nhưng không khó nhìn ra tòa phủ đệ trước mặt này rất là có khí phái.

Nơi họ ở trước kia so ra còn xa hoa hơn cả phủ đệ này cho nên hai đứa nhỏ không hề bị khí thế của phủ đệ này dọa sợ, ngược lại là nhíu mày bình phẩm một phen.

“Xem ra mấy năm nay tra cha của chúng ta cũng sống không ra làm sao.” Tô Khanh Khanh chép chép miệng, ghét bỏ nói.

“Đều nói ở ác gặp dữ, hắn vứt bỏ mẫu thân, xứng đáng sống nghèo sống khổ.” Tô Diệp nói thêm.

Cũng may hiện giờ trời đã tối muộn nên trên đường không có mấy người qua lại, bằng không nếu là có người nghe được hai đứa nhỏ tiểu quỷ này ghét bỏ đại thế gia Tô gia lừng lẫy đế đô đến mức độ này hẳn sẽ giật mình không thôi.

Không làm chậm trễ thời gian thêm, hai đứa nhỏ ẩn đi hơi thở của mình, thân hình nho nhỏ nhẹ nhàng như cọng lông nhảy qua đầu tường tiến vào bên trong tòa phủ đệ. Lúc này đã là đêm khuya, trong hậu viện lớn chỉ có một mảnh yên tĩnh, chỉ có duy nhất một tiểu viện mà trung tung cổ chỉ vào là còn sáng đèn.

Đạp bóng đêm mà đi, thẳng một đường đi đến chỗ cửa sổ đang hé mở một nửa phía sau phòng, Tô Diệp thăm dò phòng nghỉ thì thấy một cỗ hương vị kỳ quái. Sau đó ở kia có cặp nam nữ ang đầy mặt thỏa mãn xâm chiếm ánh mắt hắn.

Tô Khanh Khanh tò mò đi theo nhìn, sau đó hạ giọng hỏi:

“Ca ca, tra cha vì sao lại không mặc quần áo?”

Không chỉ có tra cha không có mặc quần áo, nữ nhân trong l*иg ngực tra cha kia vì sao cũng không mặc quần áo?

Tô Diệp biết muội muội không hiểu hai người mới làmchuyện gì, hắn giơ tay ấn ở giữa môi lắc lắc đầu, ý bảo Tô Khanh Khanh không cần hỏi lại.

“Biểu ca, ngươi thật là một lần càng lợi hại hơn một lần, ngươi còn tiếp tục như vậy tiểu thân thể của muội muội liền muốn bị hỏng.” Nữ tử nũng nịu nói.

“Tiểu yêu tinh, cũng chỉ biết nói lời tốt khiến ta vui vẻ.” Nam tử kia tướng mạo tuy rằng tuấn lãng, nhưng là không so sánh được với Tô Diệp, sắc mặt nhợt nhạt u ám, vừa thấy liền biết là một bộ dáng mệt thận.

Hai huynh muội đồng thời nhíu mày. Đây là tra cha của bọn họ?

Khuôn mặt nhỏ của Tô Diệpâm trầm, hắn đem tiểu chung màu vàng kim tiến đến cửa sổ, hỏi.

“Trùng bảo bảo, ngươi xác định hắn cùng với chúng ta có quan hệ huyết thống sao?”

Sâu trắng nhỏ từ cổ nhỏ chui ra, nó có đôi mắt nhỏ màu đỏ, lúc này vô tội chớp chớp, nhìn chằm chằm hai người trên giường, nhìn xem rất nghiêm túc. Sau đó, nó liền vô cùng chắc chắn gật gật đầu.

Lông mày nhỏ của Tô Diệp càng nhăn sâu. Tra cha của bọn họ tại sao có thể không có phẩm vị như thế? Mẫu thân hắn rõ ràng xinh đẹp hơn nữ nhân kia cả trăm lần không hết, không đúng, phải nói là nữ nhân kia căn bản không thể so sáng với mẫu thân hắn kìa! Quả nhiên, câu nói kia nói rất đúng. Nam nhân, ăn vụng phân bên ngoài, đều cảm thấy ngon.

Tô Khanh Khanh nhìn nam nhân kia với vẻ mặt không thể tin được, nàng cảm thấy có phải hay không nơi nào đó xảy ra vấn đề. Người nam nhân này tuy rằng diện mạo đoan chính, nhưng khí chất lại rất đáng khinh, mẫu thân nàng sao có thể coi trọng mặt hàng như vậy?

Dưới tầm mắt yên lặng của huynh muội Tô Khanh Khanh, hai người kia không phát hiện, tiếp tục nói chuyện phiếm với nhau.

“Đúng rồi, người nàng phái đi tìm Tô Thiển có tin tức chưa?” Bùi Húc Trạch đổi chủ đề, hỏi nữ tử trong l*иg ngực.

Tô Khanh Khanh cùng Tô Diệp nghe được nam nhân nhắc tới tên mẫu thân bọn họ, hai cái tiểu gia hỏa lập tức liền cảnh giác lên.