Mệnh Phượng Hoàng

Chương 17

Chương 17
Tới Hy Ninh cung, khi bước vào, Diêu Phi đã đưa mắt liếc qua, mắt nàng ta thật sự rất tinh, lập tức nhìn thấy gương mặt của Thiên Lục bị ta tát đỏ ửng. Nàng ta vừa định lên tiếng thì nghe thái giám bên ngoài hô: “Thái hậu giá đáo…”

Nàng ta vội vàng im lặng, mọi người đều đứng dậy hành lễ với thái hậu.

Cung tỳ dìu thái hậu đi tới chỗ ngồi, bà mới khoát tay, nói: “Miễn lễ!”

“Tạ ơn Thái hậu!” Mọi người tạ ơn rồi lần lượt ngồi xuống.

Ánh mắt của Diêu Phi vẫn không rời khỏi Thiên Lục, nàng ta tủm tỉm cười, đứng dậy nói: “Ôi chao, mặt Tích tần muội muội làm sao thế kia? Sao trông giống như bị ai cho một tát vậy?”

Diêu Phi vừa dứt lời, ánh mắt mọi người nhất loạt nhìn về phía Thiên Lục, trên mặt nàng ta hiện lên chút kinh ngạc. Lại nghe thái hậu nói: “Trong hậu cung bây giờ còn có ai dám động tới Tích tần ngươi chứ?”

Lời của thái hậu rõ ràng xen lẫn ý mỉa mai. Ta biết, từ trước tới giờ thái hậu không thích nàng ta.

Từ lúc Thiên Lục cam tâm tình nguyện làm thế thân cho Phất Hy, trong lòng thái hậu luôn có ác cảm với nàng ta. Lại thêm việc hôm qua, nếu Hạ Hầu Tử Khâm không chợt tới cung của ta, không nói những lời ấy, ta còn không biết tại sao hắn lại ngồi một mình giữa Lam Hồ mà không ai dám khuyên nhủ. E rằng ai cũng biết giữa hoàng thượng và thái hậu xảy ra chuyện nên không dám đến, chỉ có Thiên Lục dám lao đầu vào thôi.

Tính ra thì cũng đã đến lúc Triêu Thần nên tới rồi.

Ta đứng dậy, quỳ xuống, nói: “Thái hậu bớt giận, thần thiếp nhất thời lỡ tay, đánh nhầm Tích tần.”

Lời vừa dứt, chỉ nghe thấy xung quanh vang lên tiếng xì xào. Trên gương mặt Diêu Phi cũng hiện vẻ sửng sốt, nhưng thái hậu vẫn không hề ngạc nhiên, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Ai gia lại thấy tò mò, sao Đàn Phi lỡ tay đánh nhầm Tích tần được?”

Ta cúi đầu thưa: “Thần thiếp nghĩ rằng vì Tích tần kéo hoàng thượng ra hồ ngắm cảnh nên mới khiến hoàng thượng long thể bất an, nhưng không ngờ đã trách oan nàng ta. Hóa ra Tích tần là người đi khuyên hoàng thượng quay về.”

Nghe ta nhắc tới chuyện hôm qua, trên gương mặt thái hậu thoáng vẻ không vui, khẽ “hừ” một tiếng, nói: “Đàn Phi quá xốc nổi rồi!”

“Thái hậu thứ tội!”

Ta đang nói thì nghe thấy cung tỳ bên ngoài vào báo: “Thái hậu, Cảnh Thái cung có cung tỳ tới, nói rằng Đàn Phi nương nương sai nàng ta đi lấy thuốc mỡ tới cho Tích tần tiểu chủ.”

Thái hậu đáp: “Ngươi đi lấy vào đây!”

“Vâng!” Cung tỳ thưa “vâng” rồi lui xuống, chỉ một lát sau đã mang hộp thuốc mỡ kia vào.

Thái hậu cho đứng dậy, ta đứng lên nhận hộp thuốc cung tỳ đưa cho mình, cố ý kinh ngạc kêu khẽ một tiếng: “A!”

“Sao thế?” Thái hậu nhíu mày, hỏi.

Ta vội vàng quay người lại, dâng hộp thuốc mỡ trong tay lên, cố ý ngại ngùng nói: “Thần thiếp bảo cung tỳ đi lấy hộp thuốc thượng hạng tới, chẳng ngờ cung tỳ kia lại lấy hộp thuốc này.”

Nói xong, thái hậu đưa mắt nhìn hộp thuốc trong tay ta, sắc mặt thoáng thay đổi.

Thiên Lục cũng nhìn qua, bàn tay đặt ngay ngắn trên đầu gối của nàng ta siết lại thật chặt. Ta nói: “Hộp thuốc này vốn là của Tích tần tặng cho thần thiếp, thần thiếp thấy chiếc hộp rất đẹp, vẫn luôn để trong tẩm cung, ai ngờ hôm nay cung tỳ trong cung thần thiếp lại mang nhầm tới. Lấy hộp thuốc Tích tần tặng cho mình để đưa lại cho nàng ấy, thần thiếp đã khiến người khác chê cười rồi, chi bằng thần thiếp lại sai người đi đổi hộp thuốc khác tới.”

Diêu Phi cũng là người khôn khéo, trông thấy vẻ mặt của nhiều người trong phòng biến sắc liền biết hộp thuốc này có gì kỳ lạ, cũng đứng dậy, cười nói: “Đàn Phi muội muội nói thế cũng lạ. Hộp thuốc này không phải được mang tới để trị vết thương trên mặt Tích tần sao? Còn để tâm ai đưa cho ai nữa, cú lấy bôi trước rồi hãy nói.”

Nàng ta nói xong bèn cầm lấy hộp thuốc trên tay ta, mở nắp hộp, đột nhiên nhíu mày, ngoảnh lại nói với thái hậu: “Thái hậu, hộp… hộp thuốc này e là không thể dùng. Hoàng thượng ghét nhất là mùi bạc hà.” Nàng ta còn không quên quay lại chế giễu: “Sao Tích tần muội muội ở trong cung còn có thứ thuốc như thế này hả? Dù sao cũng không được dùng nhé, bằng không hoàng thượng sẽ chẳng ghé qua cung của muội nữa đâu!”

Nàng ta vừa dứt lời, mọi người liền khẽ bật cười. Ta mỉm cười, lẳng lặng nhìn về phía thái hậu, chỉ thấy ánh mắt bà lạnh lùng nhìn Thiên Lục, trên gương mặt có chút tức giận.

Chẳng phải Thiên Lục muốn khiến Hạ Hầu Tử Khâm nghĩ rằng ta là người của Cố Địch Vân hay sao? Vậy thì chi bằng ta đẩy chuyện nàng ta là người của Cố Địch Vân lên đài, cho thái hậu xem thử. Ta muốn nhìn thử xem, sau này nàng ta sẽ đi đứng thế nào ở trong hậu cung này! Nếu không phải vì một chiêu đó của nàng ta thì hôm nay ta vẫn chưa nghĩ được cách như thế này. Nói cho cùng, ta vẫn phải cảm ơn nàng ta.

Diêu Phi đóng nắp hộp lại, đặt hộp thuốc ở trước mặt Thiên Lục, cười nói: “Chiếc hộp này tuy đẹp nhưng bản cung khuyên muội, vẫn nên giấu kỹ đi mới được.” Trong lời nói của nàng ta là sự đắc ý. Nàng ta nghĩ rằng ta cố ý lấy hộp thuốc ra bởi trong thuốc có mùi bạc hà, không biết hộp thuốc này còn có xuất xứ khác.

Nhưng nàng ta không biết cũng chẳng sao, điều quan trọng là thái hậu đã biết rõ. Đây là cống phẩm đặc biệt của Nam Chiếu, ta tin rằng ấn tượng của hoàng thượng và thái hậu đều vô cùng sâu đậm.

Cuối cùng thái hậu lên tiếng: “Nếu Đàn Phi đã sai người đưa thuốc tới rồi thì Tích tần cứ bôi trước đi!”

Diêu Phi dường như bị kinh ngạc, quay phắt lại, nói: “Nhưng Thái hậu…”

Thái hậu khẽ ho một tiếng, ngắt lời Diêu Phi: “Ai gia nghĩ rằng, khuôn mặt như hoa như ngọc của Tích tần rất quan trọng!”

Đám người ngồi dưới đều thu lại nét cười, ai nấy đều im như thóc, không nói một lời.

Sắc mặt Thiên Lục lại càng trắng hơn, thái hậu gọi cung tỳ ở ngoài vào, nói: “Còn không bôi thuốc giúp Tích tần?”

Cung tỳ vội vàng thưa “vâng”, lấy hộp thuốc, bước lại khẽ nói: “Xin tiểu chủ nghiêng người, nô tỳ bôi thuốc cho người.”

Hai bàn tay của Thiên Lục siết chặt thành nắm đấm nhưng nàng ta không nhúc nhích, chẳng lẽ nàng ta dám công khai chống lại lệnh của thái hậu sao?

Lúc này lại nghe bên ngoài có người hô: “Nương nương, Vinh Phi nương nương, người đi chậm một chút!”

Trong lòng ta kinh ngạc, lúc này Thiên Phi tới làm gì? Suy nghĩ một hồi, chắc chắn Cúc Vận đã đi mời tỷ ta tới, nhưng dù tỷ ta có tới cũng chẳng được ích gì. Chỉ cần thái hậu đã chắc chắn rằng Thiên Lục là người của đại học sĩ, chẳng lẽ Thiên Phi còn thoát khỏi liên can?

Dẫu trong bụng tỷ ta đang mang long thai thì đã sao? Khắp hậu cung này ai cũng biết, thái hậu nghiêng về thế lực của Diêu gia.

Đang nghĩ vậy thì thấy Thiên Phi bước vào phòng, quỳ sụp xuống trước mặt thái hậu, nói: “Thái hậu…”

Nhưng thái hậu không đứng dậy, chỉ nói với cung tỳ ở bên: “Còn không đỡ Vinh Phi đứng dậy?”

Chúng cung tỳ bước tới đỡ Thiên Phi dậy nhưng tỷ ta nói: “Thái hậu, hộp thuốc Tích tần đưa cho Đàn Phi là do thần thiếp tặng muội ấy.”

Ta kinh ngạc nhìn nữ tử trước mặt, tỷ ta dám nói do mình tặng? Trên gương mặt Thiên Lục cũng hiện vẻ không thể nào tin được.

“Hả?” Thái hậu khẽ gõ móng tay giả rất dài lên mặt bàn, hỏi: “Vinh Phi vì việc này mà gấp gáp tới đây? Chỉ một hộp thuốc thôi mà!”

Đúng thế, người ngoài nhìn vào thì chỉ là một hộp thuốc mà thôi, nhưng trong lòng Thiên Phi và Thiên Lục đều hiểu rõ, đó là vật của Cố phủ. Vật như thế này vốn không nên mang ra, nhưng Thiên Lục tự cho là mình thông minh, muốn kéo ta xuống nước, lại không ngờ khéo quá hóa vụng.

Thiên Phi biến sắc mặt, vội đáp: “Thần thiếp cũng mới biết hộp thuốc Tích tần tặng cho Đàn Phi có mùi bạc hà.”

Hay thật đấy, trực tiếp lấy cớ vì trong thuốc có mùi bạc hà nên tỷ ta mới vội vàng tới đây, có vẻ tỷ ta muốn giả vờ không biết đây là thứ hoàng thượng ban cho đại học sĩ. Ta muốn xem thử, tỷ ta sẽ quanh co như thế nào.

“Lần trước thần thiếp không cẩn thận ngã bị thương, một cung tỳ trong cung thần thiếp nhân cơ hội lấy lòng. Đúng lúc Tích tần tới thăm hỏi, thần thiếp biết Tích tần trước nay luôn thích hoa mai, thấy trên nắp hộp khắc một đóa mai nên tặng luôn cho Tích tần, dù gì trong cung của thần thiếp cũng luôn có sẽ thuốc.” Tỷ ta cúi đầu, nói rõ ràng.

Ta thực sự có chút kinh ngạc, tỷ ta cho rằng đổ chuyện này lên đầu một cung tỳ thì tỷ muội bọn họ có thể thoát thân sao? Thật nực cười, thái hậu há là người dễ bị qua mặt như thế?

Quả nhiên, thái hậu nghe xong thì không có phản ứng gì. Thiên Phi nói là cung tỳ trong cung của tỷ ta, muốn đổ tội thì chỉ cần một câu nói là xong, tỷ ta đi bước này thật sự không khôn khéo.

Ta lạnh lùng nhìn Thiên Phi, chỉ dựa vào suy nghĩ của tỷ ta mà có thể nghĩ ra được cách này cũng là làm khó tỷ ta rồi.

Diêu Phi đưa mắt nhìn thái hậu rồi quay lại, cúi người đỡ Thiên Phi đứng dậy, nói: “Vinh Phi đứng lên trước đi! Muội bây giờ đang mang long thai, có chuyện gì thì cứ đứng lên rồi nói. Chỉ là một hộp thuốc có mùi bạc hà thôi mà, cũng có phải chuyện gì to tát đâu, thực ra muội không cần như thế.”

Nàng ta vừa nói dứt lời thì nghe thái hậu khẽ cười một tiếng, nói: “Thế thì ai gia lại tò mò, hộp thuốc này là thứ thượng hạng, một cung tỳ trong cung của ngươi làm sao có được?”

“Thái hậu…” Thiên Phi cúi đầu thưa. “Chuyện này vốn dĩ thần thiếp cũng không biết, lúc nãy mới tìm cung tỳ kia tới hỏi, ban đầu nàng ta còn muốn gạt thần thiếp. Thần thiếp sai người đánh nàng ta mấy gậy, nàng ta mới nói thật.”

“Ừm?” Thái hậu nhìn tỷ ta, ra hiệu nói tiếp.

Thiên Phi vội nói: “Cung tỳ kia nói, một lần nàng ta bị ngã trẹo chân, một thị vệ trong cung đã đưa cho nàng ta hộp thuốc mỡ này. Nàng ta còn nói, thị vệ đó có tình cảm với mình từ lâu, cho nên mới tặng thứ thượng hạng như vậy.”

Ta chỉ thấy lòng mình nặng trĩu, nàng ta nói… thị vệ?

Trong đầu ta đột nhiên lóe lên gương mặt của Cố Khanh Hằng, chẳng lẽ Thiên Phi muốn…

Đột nhiên thấy Thiên Lục đứng phắt dậy, kéo tay áo Thiên Phi, nói: “Tỷ…”

“Không sao, chỉ cần bẩm báo rõ ràng chuyện này với Thái hậu, người ắt sẽ minh xét.” Thiên Phi ngắt lời Thiên Lục.

Trong ánh mắt thái hậu lộ ra chút bất thường, hỏi: “Ngươi nói thị vệ đó là ai?”

Thiên Phi nghiêm mặt đáp: “Thần thiếp không biết, cung tỳ trong cung thần thiếp chỉ gọi hắn ta là “Cố thị vệ”.”

“Tỷ…” Thiên Lục hoảng hốt kêu lên.

Thiên Phi siết chặt tay Thiên Lục, chỉ cần nhìn thôi cũng biết tỷ ta dùng sức tới mức nào. Tỷ ta không muốn để Thiên Lục lỡ miệng, muốn đẩy trách nhiệm về nhà họ Cố. Dù sao, hộp thuốc này vốn là đồ của Cố phủ, tin rằng thái hậu chỉ cần nghe thấy một câu “Cố thị vệ” đã hiểu mười mươi.

Một nước cờ rất hay! Cố Khanh Hằng tặng thuốc mỡ cho cung tỳ ở Khánh Vinh cung của tỷ ta, cung tỳ kia vì lấy lòng mà dâng cho tỷ ta, tiếp đó, tỷ ta đưa cho Thiên Lục, rồi Thiên Lục lại đưa cho ta… Một sợi dây rất dài, tỷ ta lại nhanh nhẹn cuộn về hết.

Thiên Phi! Thiên Phi!

Ta kinh ngạc nhìn nữ tử trước mặt, tỷ ta tuyệt đối không thể nghĩ ra được cách hay như thế! Nhưng nhìn sắc mặt của Thiên Lục, chắc chắn nàng ta cũng không biết gì. Rốt cuộc là kẻ nào đã trợ giúp phía sau Thiên Phi?

Thấy thái hậu vẫy tay gọi một cung tỳ bước tới, nghiêng người ghé vào tai nàng ta nói nhỏ mấy câu, cung tỳ đó gật đầu rồi chạy ra ngoài.

Tim ta lặng đi một lát, có lẽ ta đã biết cung tỳ kia đi làm gì. Ta cắn răng, cung tỳ và thị vệ có tư tình, đó là tội không thể nào tha.

Ta vẫn không thể nào hiểu được, tại sao Thiên Phi phải làm như thế? Dùng cách này để dẫn đầu mối quay lại nhà họ Cố, chính là làm liên lụy tới Cố Khanh Hằng. Tỷ ta và Thiên Lục không phải người của Cố đại nhân sao? Làm như thế thì phải ăn nói ra sao với Cố đại nhân? Huống chi, có lẽ tỷ ta còn chưa biết, Hạ Hầu Tử Khâm đã biết tỷ muội bọn họ là người của Cố Địch Vân từ lâu rồi.

Thiên Phi làm như vậy khiến người ta có cảm giác tỷ ta đang muốn phủi sạch mối quan hệ với Cố phủ. Tỷ ta và Thiên Lục… đã không còn là người của Cố phủ. Là như thế sao?

Trên gương mặt Thiên Lục lộ vẻ lo lắng, còn Thiên Phi thì nghiêng sang nhìn ta, trong đáy mắt tràn đầy vẻ đắc ý.

Cung tỳ đi rồi trở lại rất nhanh, cúi người ghé tai thái hậu nói vài câu, thấy sắc mặt thái hậu thay đổi, khoát tay ra hiệu cho nàng ta lui xuống rồi xoay người nói với Thiên Phi: “Chuyện thị vệ và cung tỳ trong cung có tư tình với nhau, ai gia sẽ đích thân giải quyết, nếu thật sự như lời Vinh Phi nói, ai gia chắc chắn sẽ không bỏ qua. Vinh Phi, ngươi triệu cung tỳ trong cung của ngươi tới đây để ai gia hỏi cho rõ ràng!”

Thiên Phi vội đáp: “Thái hậu thứ tội, cung tỳ đó không thành thật, thần thiếp sai người đánh nàng ta mấy gậy, ai ngờ nàng ta yếu ớt, thế nên… thế nên đã bỏ mạng. Xin thái hậu trị tội thần thiếp!”, nói xong liền quỳ sụp xuống.

Ta siết chặt hai bàn tay, hay thật đấy, tỷ ta muốn chết không có đối chứng đây mà. Ha, còn Cố Khanh Hằng thì sao?

Quả nhiên thái hậu chau mày nhưng chưa truy xét trách nhiệm của tỷ ta, chỉ nói: “Người đâu, tìm Cố Khanh Hằng tới đây cho ai gia!”

Tim ta đập thình thịch, sắc mặt Thiên Lục còn tái hơn lúc nãy. Ta đâu ngờ được Thiên Phi lại khéo léo đưa đẩy chuyện này thành việc thị vệ và cung tỳ có tư tình với nhau. Chắc hẳn lúc này thái hậu đã quên việc nghi ngờ hai tỷ muội họ là người của Cố Địch Vân rồi. Khi Thiên Phi kéo cả Cố Khanh Hằng vào lại càng xóa đi sự hoài nghi về hai người bọn họ.

Trong hậu cung, chuyện cung tỳ và thị vệ có tình cảm với nhau không nhiều, lần này có kịch hay để xem, những người có mặt ở đây đều lộ vẻ chờ mong. Mấy phi tần đã biết về thân phận của Cố Khanh Hằng đều không nén nổi ngạc nhiên. Sau lưng ta đã có người bắt đầu xì xào bàn luận:

“Chẳng trách công tử nhà Cố đại nhân đang yên đang lành lại muốn vào cung, hóa ra là đã vừa mắt một tiểu cung tỳ!”

“Nhưng Cố công tử thật sự là người như thế sao? Chẳng lẽ hắn ta không biết, tư thông với cung tỳ là phạm vào tội chết?”

“Có lẽ chính là cung tỳ kia giáng họa cũng không chừng.”



Ta nghe không sót một câu, gần như không đứng vững. Phạm vào tội chết…

Cảm giác thời gian trôi qua quá chậm, tới nỗi có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập.

Không biết bao lâu sau mới nghe thấy có cung tỳ ở ngoài vào bẩm báo: “Thái hậu, Cố thị vệ tới rồi!”

“Thuộc hạ tham kiến Thái hậu! Tham kiến các vị nương nương, tiểu chủ!” Giọng nói nhẹ nhàng cất lên, ta nhìn ra ngoài, thấy Cố Khanh Hằng đang quỳ một gối, cúi đầu, không nhìn thấy sắc mặt.

“Cố thị vệ!” Thái hậu đứng dậy, Diêu Phi vội vàng đi tới đỡ bà.

Cố Khanh Hằng đáp: “Có thuộc hạ! Không biết Thái hậu tìm thuộc hạ có việc gì ạ?”

Thái hậu bước tới, đứng ngay trước mặt Cố Khanh Hằng, nói: “Ai gia nghe được một số chuyện, cố ý gọi ngươi tới đây hỏi cho rõ ràng.”

Giọng nói của Cố Khanh Hằng vẫn thản nhiên, đúng mực: “Xin Thái hậu cứ hỏi!”

Ta thấy Thiên Lục muốn bước lên nhưng bị Thiên Phi ngăn lại. Thiên Phi cầm hộp thuốc đặt ở trên bàn lên, đi tới bên thái hậu. Nói: “Thái hậu!”

Thái hậu đưa tay nhận hộp thuốc mỡ, đưa tới trước mặt hắn, hỏi: “Không biết Cố thị vệ đã từng nhìn thấy hộp thuốc này chưa?”

Ánh mắt vẫn dính chặt lên nắp hộp trên mặt bàn, ta chỉ thấy trái tim mình bị thít chặt.

Cố Khanh Hằng ngẩng đầu, ánh mắt chợt căng thẳng, bàn tay cầm kiếm siết chặt nhưng cơ thể huynh ấy vẫn bất động. Huynh ấy biết, ta cũng đang ở đây nhưng kiềm chế không nhìn ta.

Ta muốn bước tới nhưng bị Ngọc Tiệp dư ngồi bên kéo ống tay áo, nàng ta nhíu mày. “Nương nương, nếu đã biến thành chuyện tư thông giữa cung tỳ và thị vệ thì người không cần nhúng tay vào.” Nàng ta không biết mối quan hệ giữa ta và Cố Khanh Hằng, chỉ cho rằng ta muốn quản chuyện này mới ra mặt.

Lúc này, Thiên Phi gấp gáp nói: “Thái hậu, cung tỳ trong cung thần thiếp đã chết, chuyện này chỉ dựa vào lời nói của một mình Cố thị vệ cũng không hoàn toàn tin tưởng được.”

Thiên Phi sợ Cố Khanh Hằng phủ nhận, chỉ vì tỷ ta biết rõ nhất hộp thuốc kia của Thiên Lục không phải do Cố Khanh Hằng đưa. Nhưng điều ta lo là Cố Khanh Hằng không nhìn nắp hộp, huynh ấy chắc chắn sẽ cho rằng hộp thuốc mỡ ấy là hộp thuốc huynh ấy đưa cho ta.

Nhưng thái hậu không để ý, chỉ nói với Cố Khanh Hằng: “Ai gia nghe nói, thuốc này ngươi tặng cho một cung tỳ?”

Huynh ấy lại cúi đầu, ta cảm thấy bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng. Ta nhìn huynh ấy đăm đăm.

Đừng thừa nhận, Khanh Hằng, đừng thừa nhận…

Cắn môi, ta vốn phải nói cho huynh ấy hay, hộp thuốc này không phải hộp huynh ấy đưa cho ta, thế nhưng, nếu ta thốt lên những lời đó vào lúc này thì chuyện tư thông của thị vệ và cung tỳ không chỉ là chuyện phạm vào tội chết nữa. Mà sẽ là liên lụy…

“Vâng!” Một chữ, nói một cách kiên quyết, không hề nao núng.

Cuối cùng huynh ấy cũng thừa nhận. Nếu không vịn vào chiếc ghế bên cạnh, ta gần như không đứng nổi. Khanh Hằng, chẳng lẽ huynh không biết, tư thông với cung tỳ là phạm vào tội gì ư? Tại sao còn thừa nhận?

Trên gương mặt Thiên Lục đầu tiên có chút kinh ngạc, sau đó lại hiện lên nét thư thái. Chắc hẳn nàng ta không nghĩ ra được tại sao Cố Khanh Hằng thừa nhận?

Thái hậu đưa hộp thuốc trên tay cho một cung tỳ, giọng nói đã có phần tức giận: “To gan! Tư thông với cung tỳ chính là tội chết! Ngươi thân là vũ lâm quân mà dám làm những chuyện này ở trong cung. Người đâu!”

“Thái hậu!” Cuối cùng ta không kìm được, bước lên thưa. “Xin Thái hậu bớt giận, không phải lúc nãy Vinh Phi cũng đã nói sao, chỉ dựa vào lời nói của một mình Cố thị vệ thì cũng không hoàn toàn tin tưởng được.”

Thái hậu đưa mắt nhìn ta, lạnh lùng cười một tiếng: “Chẳng lẽ Đàn Phi cho rằng hắn đang che chở cho ai sao?”

Dứt lời, người ở phía dưới vội vàng lên tiếng: “Thái hậu, thuộc hạ không hề muốn bao che cho ai, tất cả chuyện này chỉ do một mình thuộc hạ. Cũng xin… xin Thái hậu bỏ qua cho nàng ấy!”

Cố Khanh Hằng chỉ nói “nàng ấy”, chắc hẳn muốn nói tới cung tỳ kia. Khanh Hằng ngốc, huynh hoàn toàn không biết “nàng ấy” trong lời nói của mình là ai mà! Nhất định huynh ấy nghe thái hậu nhắc tới hai chữ “che chở”, cuống lên nên mới ôm tất cả mọi chuyện vào mình. Huynh ấy sợ chuyện này có liên quan tới ta!

Ta biết, huynh ấy đang nói với ta rằng, chuyện này ta đừng mở miệng nữa, không muốn ta rước họa vào thân.

Khanh Hằng…

Thái hậu lạnh lùng nói: “Ngươi không cần cầu xin thay cho người trong lòng của ngươi, nếu hôm nay các ngươi muốn trở thành đôi uyên ương bỏ mạng, ai gia cũng tác thành cho ngươi! Người đâu, kéo Cố Khanh Hằng ra ngoài cho ai gia…”

“Thái hậu!” Một bóng người đột nhiên quỳ sụp xuống trước mặt thái hậu, là Thiên Lục! Mặt nàng ta trắng nhợt, gấp gáp nói: “Xin Thái hậu bớt giận! Cố đại nhân là công thần của tiên triều, chuyện này vẫn xin Thái hậu hạ thủ lưu tình!”

“Thiên Lục!” Thiên Phi trợn mắt nhìn nàng ta với vẻ không thể nào tin được, vội đi tới kéo tay Thiên Lục, nhưng nàng ta kiên quyết không chịu đứng dậy.

Mọi người sửng sốt, Diêu Phi tủm tỉm cười khi xem màn kịch này. Thái hậu đưa mắt liếc nhìn nữ tử dưới chân mình, mỉa mai: “Tích tần muốn làm gì đây? Người khác không biết còn cho rằng người tư thông với Cố thị vệ thực ra chính là Tích tần ngươi đó!”

“Thái hậu!” Thiên Phi sợ tới nỗi mặt biến sắc, tỷ ta không ngờ Thiên Lục sẽ đột nhiên chạy ra rước họa vào thân.

Sắc mặt Cố Khanh Hằng thay đổi, huynh ấy trầm giọng nói: “Chuyện này không liên quan tới Tích tần tiểu chủ, xin Thái hậu minh xét!”

Thiên Lục cắn môi, mãi sau mới nói: “Thần thiếp và Cố thị vệ hoàn toàn trong sáng. Nhưng nói cho cùng thì do thần thiếp truyền ra, hôm nay đã chết một người, thần thiếp cảm thấy vô cùng có lỗi, khẩn xin Thái hậu tha mạng cho Cố thị vệ!”

Thái hậu lạnh lùng nhìn hai người phía dưới, suy xét. Cố Địch Vân là đại học sĩ, đứng đầu nội các, bà không thể không cân nhắc tới quan hệ này. Có điều, nếu Cố Khanh Hằng đã thừa nhận mình có tư tình với cung tỳ, thái hậu là người đứng đầu hậu cung, chuyện này không thể không quản.

Thiên Lục cầu xin phen này, tin rằng cũng cho bà đường lui.

Thái hậu do dự một lát, cuối cùng cũng nói: “Cũng được, ai gia niệm tình ngươi lần đầu phạm phải, nhà họ Cố lại là trung thần, mở cho ngươi một con đường sống. Người đâu, lôi hắn ra ngoài, đánh nặng một trăm gậy cho ta!”

“Tạ ơn Thái hậu!” Cố Khanh Hằng tạ ơn rồi bị đưa đi.

Ta lùi một bước, nhưng nghe đám người hoảng hốt kêu lên, nhìn lại, cơ thể Thiên Lục đã mềm nhũn, ngất ngay tại đó.

Thiên Phi hớt hải gọi cung nữ tới Thiên Lục, thái hậu lạnh lùng nhìn, khẽ “hừ” một tiếng, nói: “Sợ hãi có chút này mà cũng không chịu nổi sao!” Bà xoay người ngồi xuống, sai người cất hộp thuốc ở trên bàn đi, lại gọi người tới, nói: “Đưa hộp thuốc này tới Cố phủ, cũng nhân thể nhắc chuyện này cho Cố đại nhân.”

“Vâng!” Thái giám nhận hộp thuốc mỡ rồi lui xuống.

Thái hậu lại xua tay, nói: “Thôi, hôm nay náo loạn thế đủ rồi, không sao, các ngươi về cả đi!”

Mọi người nghe thấy vậy mới đồng loạt cúi người xin cáo lui.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, ta và Thái hậu. Bà liếc mắt nhìn ta, nói: “Chẳng lẽ Đàn phi còn có việc?”

Ta cắn răng, cúi đầu đáp: “Thái hậu đã quên chuyện muốn thần thiếp ở lại Hy Ninh cung chép kinh phật cho người rồi sao?”

“À, xem trí nhớ của ai gia này, đúng là quên thật!” Bà khẽ mỉm cười, gọi người tới, nói: “Đưa Đàn Phi tới Đông Noãn các nghỉ ngơi trước, lát nữa ai gia sai người tới gọi ngươi.”

“Vâng, thưa Thái hậu!” Ta cẩn thận đáp.

Cung tỳ đã bước tới, cung kính nói: “Xin nương nương theo nô tỳ đi bên này!” Nói xong, nàng ta đi thẳng về phía trước.

Ta đi theo, ra đến bên ngoài, Triêu Thần trông thấy liền vội vàng tới đón. Ta nhận ra nàng ta có lời muốn nói nhưng ngại bên cạnh còn có người ngoài, đành cố kìm lại.

Cung tỳ đưa ta tới của Đông Noãn các, đẩy cửa ra, nói: “Nương nương cứ vào nghỉ ngơi trước, bình thường thái hậu ngủ trưa dậy mới bắt đầu tụng kinh, lúc ấy sẽ có người tới gọi nương nương. Đồ đạc trong phòng đều thu dọn rồi, nếu nương nương thấy còn thiếu thứ gì, chỉ cần sai bảo chúng nô tỳ. Nô tỳ tên là Quyến Nhi.” Nàng ta nói xong liền cúi người lui ra ngoài.

Ta và Triêu Thần đi vào trong, nàng ta vội vàng đóng cửa lại, quay người hỏi: “Nương nương, rốt cuộc đã có chuyện gì? Sao Vinh Phi cũng tới đây? Sao nô tỳ lại thấy Tích tần bị ngất, còn có một thị vệ bị lôi xuống dưới?”

Ta lắc đầu, chuyện này trong chốc lát không thể nói rõ ràng được. Ta chỉ lo cho Cố Khanh Hằng, không biết huynh ấy có chịu nổi một trăm gậy kia không!

Nghĩ tới Cố Khanh Hằng, ta vội kéo tay Triêu Thần, nói: “Ngươi đi nghe ngóng cho bản cung xem thị… Không!” Chợt ngừng lại, sao ta có thể để nàng ta đi nghe ngóng tin tức của Cố Khanh Hằng được?

Triêu Thần thấy ta lưỡng lự, muốn mở miệng hỏi nhưng lại bị ta tranh nói trước: “Ngươi đi nghe ngóng xem gần đây Vinh Phi qua lại với ai?”

Chuyện ban nãy chẳng qua chỉ là trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, quyết không thể do Thiên Phi nghĩ ra. Thiên Lục có thể đứng ra cầu xin cho Cố Khanh Hằng thì chắc chắn cũng không phải do nàng ta gây ra.

Trong đầu ta đột nhiên lóe lên gương mặt của một người, chợt hoảng hốt! Nhưng Hạ Hầu Tử Khâm còn chưa bỏ lệnh cấm túc cho nàng ta, nàng ta không thể ra khỏi Ngọc Thanh cung. Song hôm nay ở Hy Ninh cung, người chưa hề lộ mặt cũng chỉ có Thư Qúy tần kia!

Thư Quý tần…

Chuyện ta không nghĩ ra được là, không phải nàng ta và Thiên Phi vẫn còn hiềm khích với nhau sao? Nếu thật sự là Thư Quý tần, vậy sao nàng ta lại giúp đỡ Thiên Phi?

Chuyện của Phong Hà, Như Ý, rốt cuộc đã được giải quyết từ lúc nào mà ta lại không hề nghe phong thanh lấy một chút?

Bọn họ quá kín tiếng rồi!

“Nương nương…”

Triêu Thần nhìn ta. Ta cười buồn bã, nói: “Ngươi đi nghe ngóng xem gần đây Vinh Phi có qua lại với Thư Quý tần không.”

Triêu Thần ngập ngừng giây lát, cuối cùng cũng gật đầu.

Nàng ta lại như nhớ ra gì đó, vội nói: “Nương nương, Phương Hàm cô cô nói có việc muốn bàn với nương nương. Cô cô đã đợi ở ngoài Hy Ninh cung lâu lắm rồi.

Ta kinh ngạc, Phương Hàm tới đây?

Vội đứng dậy đi ra ngoài, Triêu Thần đi trước mở cửa cho ta. Ta rảo bước, khi tới cổng Hy Ninh cung thì trông thấy Phương Hàm đang đợi ở bên ngoài, nàng ta thấy ta bèn vội gọi: “Nương nương!”

Ta đưa mắt ra hiệu cho Triêu Thần, nàng ta hiểu ý, lùi lại mấy bước, đứng cách xa một chút.

Ta vội hỏi: “Sao cô cô tới đây?”

“Xin nương nương đi bên này!” Nàng ta nói rồi dẫn ta đi. Ta cũng không lên tiếng, chung quy thì đây là cổng Hy Ninh cung, đi qua đi lại đều là người của thái hậu.

Phương Hàm vừa đi vừa nói: “Nương nương, chuyện hôm nay nô tỳ cũng nghe Triêu Thần và Vãn Lương kể rồi, nô tỳ muốn khuyên nương nương, chuyện này tới đây là ngừng, nương nương đừng nhúng tay vào nữa!”

Ta nhìn nàng kinh ngạc, hôm ấy nàng ta đã biết hai hộp thuốc kia có nguồn gốc khác nhau, có lẽ lúc này, trong lòng nàng ta đã hiểu rõ chúng từ đâu ra. Chuyện hôm nay náo động như thế, nàng ta mới phải gấp gáp tới đây khuyên nhủ ta sao?

Ta không đáp, Phương Hàm lại nói: “Hôm nay nương nương chỉ lỡ tay đánh Tích tần mới dẫn tới chuyện này. Còn Vãn Lương lắm lời, nô tỳ đã thay người xử phạt rồi, mấy ngày này nương nương ở Hy Ninh cung cũng không cần lo lắng.”

“Cô cô…” Ta liếc mắt nhìn Phương Hàm, áy náy nói: “Chuyện của Vãn Lương, ngươi hạ thủ lưu tình.”

Nàng ta gật đầu.

Ta biết, Vãn Lương chắc chắn phải bị phạt, có bao nhiêu cặp mắt trông vào như thế. Đạo lý này ta biết, Phương Hàm biết, mà từ giây phút Vãn Lương đứng lại, nàng ta cũng đã biết.

Rốt cuộc trong lòng ta vẫn thấy hổ thẹn với Vãn Lương. Sau chuyện này, chắc chắn ta sẽ đền bù cho nàng ta.

Hai cung tỳ Phương Hàm dạy dỗ, thật sự có thể lấy một địch trăm.

“Lúc nãy nô tỳ nghe nói thái hậu đã sai người thông báo chuyện này cho Cố đại nhân biết, nhưng nếu Cố công tử đã thừa nhận việc mình quả thực có tư tình với cung tỳ thì dù Cố đại nhân có biết cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Còn liệu hoàng thượng có quyết định tha cho lần này hay không thì cũng là chuyện trên triều của họ, không tiện để hậu phi nhúng tay vào.”

Phương Hàm muốn nói cho ta biết, ta cũng không thể nhắc chuyện này trước mặt Hạ Hầu Tử Khâm. Thực ra nàng ta không nói ta cũng biết, Lần trước Hạ Hầu Tử Khâm đã nghi ngờ ta và Cố Khanh Hằng lén lút hẹn hò trong hang đá, ta đâu dám nhắc tới Cố Khanh Hằng trước mặt hắn nữa?

Nếu ta nhắc tới, không những không thể giúp Khanh Hằng mà chắc chắn chỉ có hại cho huynh ấy. Chuyện hôm nay chung quy là do ta quá xúc động, muốn mượn cơ hội lại bỏ Thiên Lục, nhưng không ngờ lại kéo cả huynh ấy xuống nước.

Trong lòng lại hận, Thiên Phi mèo mù vớ cá rán, nếu không phải hộp thuốc Cố Khanh Hằng tặng cho ta cũng như thế, cớ sao huynh ấy lại thừa nhận?

Chẳng ai rõ hơn ta, Cố Khanh Hằng nhận, cũng chỉ vì nghĩ rằng ta có liên quan tới hộp thuốc ấy.

“Nương nương!” Phương Hàm liếc nhìn ta, lại cúi đầu nói: “Nô tỳ đã tự xử lý hai hộp thuốc mỡ trong tẩm cung của nương nương, xin nương nương trách tội.”

Ta sững người, quả nhiên Phương Hàm suy nghĩ chu đáo. Sau khi xảy ra chuyện này, nếu lại để người ta biết trong cung của ta còn xuất hiện thứ thuốc như thế thì ta có trăm miệng cũng không giải thích được.

Xử lý rồi cũng tốt.

Ta gật đầu đáp: “Chuyện này bản cung còn phải cảm ơn cô cô, có gì mà trách tội?”

Phương Hàm tủm tỉm cười, thực ra nàng ta đã biết, ta đâu có trách phạt được nàng ta?

Lưỡng lự một lát, ta nghiến răng hỏi: “Cô cô, bị đánh một trăm gậy thì sẽ ra sao?”

Phương Hàm ngẩn người, sắc mặt thoáng thay đổi, đáp: “Nương nương không nên hỏi tới chuyện của hắn ta nữa!”

Ta biết mình không nên hỏi, nhưng ta cũng chỉ hỏi một lần này thôi.

Nghiêng mặt nhìn nàng ta, ta run giọng hỏi: “Cô cô, nói cho ta biết, sẽ ra sao?”

Đúng lúc đi tới bậc thang ở phía trước, Phương Hàm vội vã đỡ ta, lát sau mới nói: “Nếu đánh không cẩn thận có thể sẽ mất mạng.”

Ta chỉ cảm thấy trong lòng hẫng hụt, dưới chân bước hẫng, chỉ nghe Phương Hàm kêu lên hoảng hốt: “Nương nương cẩn thận!”

Không biết có phải là ảo giác của ta không. Khi nàng ta kêu ta cẩn thận, chân ta dường như còn dẫm lên thứ gì đó. Bước hụt một cái, cơ thể không phản ứng kịp ngã nhào về phía trước. Ta đưa tay ra chống theo phản xạ tự nhiên.

“A…” Nơi cổ tay nhói lên đau đớn, ta ôm lấy cổ tay, bị trẹo rồi, đau quá!

“Nương nương!” Phương Hàm vội vàng tới đỡ ta, cúi đầu nói: “Tay nương nương bị thương rồi à?”

Ta đâu có quan tâm tay bị thương hay không, sự đau đớn nơi cổ tay đâu sánh được với nỗi đau trong lòng. Nếu Cố Khanh Hằng thực sự vì chuyện này mà mất mạng thì ta sao xứng với huynh ấy đây?

“Cô cô…”

Ta còn chưa nói xong đã bị Phương Hàm ngắt lời: “Hẳn nương nương phải rõ hơn nô tỳ, người càng quản chuyện này thì y càng chết nhanh hơn!”

Phương Hàm đã dùng giọng điệu cứng rắn trước nay ta chưa từng nghe thấy. Ta biết, nàng ta tuyệt đối sẽ không để ta gặp phải chuyện hôm nay nữa. Ta có thể hồ đồ, nhưng mỗi giây mỗi khắc, nàng ta chưa từng hồ đồ. Đây chính là Phương Hàm.

Nàng ta đỡ ta đứng dậy, than thở: “Thái hậu muốn nương nương đi chép kinh Phật mà, giờ tay người bị thương rồi, nên làm gì đây?”

Nhờ nàng ta nhắc nhở, ta mới phản ứng lại được, ngoái đầu nhìn bậc thang đằng sau, ở đấy ngoài bậc tam cấp thì không còn thứ gì khác nữa. Nhưng tại sao ta cảm thấy lúc nãy, rõ ràng mình đã giẫm phải thứ gì đó nên mới trượt chân mà.

Ta lắc đầu, chẳng lẽ lại là ảo giác?

Phương Hàm nắm cổ tay ta nhẹ nhàng xoa bóp. Ta nghiến răng chịu đau, không kêu một tiếng.

Phương Hàm lại nói: “Nương nương, chi bằng đừng nói cho thái hậu biết, hôm nay xảy ra chuyện, e là thái hậu cho rằng nương nương không muốn ở lại Hy Ninh cung chép kinh Phật cho người nên mới cố ý bị thương.”

Ta ngạc nhiên nhìn Phương Hàm, nàng ta thong thả nói: “Lát nữa nô tỳ sai người đưa thuốc mỡ tới cho nương nương.”

Lại là thuốc mỡ! Sao ta cứ nghe tới thứ này liền cảm thấy nó đáng ghét nhỉ?

Khi ta trở lại căn phòng ở Hy Ninh cung thì cũng đã gần tới trưa.

Quyến Nhi đang đứng ở cửa phòng, thấy ta và Triêu Thần về liền vội vàng ra đón: “Nương nương về rồi! Nô tì đã sai người hâm nóng bữa trưa của người mấy lần rồi, nếu người còn chưa về, e là lại phải hâm lại nữa.”

Ta gật đầu, đáp: “Làm phiền ngươi rồi!”

Nàng ta có chút hoảng hốt, cúi đầu nói: “Nương nương nói quá rồi! Nô tỳ không làm phiền người nữa, người hãy dùng bữa rồi nghỉ ngơi một lát.”

Triêu Thần đỡ ta đi vào, đưa bát đũa cho ta. Khi ta đưa tay ra nhận, chỉ cảm thấy cổ tay đau nhức, nếu không nhờ Triêu Thần nhanh nhẹn đỡ thì đã làm rơi cả bát trong tay.

“Nương nương!” Nàng ta sợ hãi kêu một tiếng, cau mày nói: “Xem ra vết thương không nhẹ, phải làm sao đây? Chờ cô cô sai người đưa thuốc mỡ tới, nô tỳ bôi cho người, mong là buổi chiều sẽ khá hơn một chút!”

Ta cười bất đắc dĩ, thuốc mỡ nào phải linh đan diệu dược, sao hiệu nghiệm đến vậy?

Triêu Thần nói sẽ bón cho ta ăn, bị ta từ chối. Có tay có chân còn cần cung tỳ bón, ta cảm thấy thật không hay chút nào. Ta tự lấy thìa ăn một ít, chẳng có cảm giác ngon miệng, liền thôi.

Sau bữa trưa, ta nằm trên nhuyễn tháp ngủ một giấc. Nhắm mắt lại, trong đầu ta hiện lên gương mặt của Cố Khanh Hằng. Còn tiếng “vâng” huynh nói khi ấy cứ vang vọng bên tai ta hết lần này tới lần khác.

Giữa giấc mơ ta giật mình tỉnh lại. Phương Hàm nói, e là nguy hiểm tới tính mạng khiến ta càng lo lắng. Khanh Hằng, huynh ngàn lần đừng xảy ra chuyện.

Hôm nay ta cũng mới biết, huynh ấy không hề nghe lời ta rời khỏi cung. Khanh Hằng ngốc nghếch!

Ta lại nhớ tới Thiên Lục. Hôm nay nàng ta đứng ra cầu xin cho Cố Khanh Hằng, không chỉ Thiên Phi mà đến ta cũng giật mình. Chợt nhớ khi chúng ta còn ở Tang phủ, Cố Khanh Hằng muốn ta lấy huynh ấy, ta từ chối, Thiên Lục đã từng nói: “Tấm lòng chân thành của Cố thiếu gia, muội lại không cần ư, Tang Tử? Rốt cuộc muội muốn gì?” Đó là lần đầu tiên ta thấy Thiên Lục không giữ được bình tĩnh.

Cả hai lần, đều là vì huynh ấy. Vì Cố Khanh Hằng.

Trong lòng ta thoáng động, ta trở người ngồi dậy. Thiên Lục, người nàng ta yêu… là Cố Khanh Hằng.

Khi trong đầu lóe lên suy nghĩ ấy, chính ta cũng phải giật mình.

Khẽ siết chặt hai nắm tay, nếu không phải vậy thì sao nàng ta lại khác thường như thế? Thiên Lục khác với Thiên Phi, tâm tư của nàng ta trước giờ rất thâm trầm. Trong cung này, mỗi một bước đi, nàng ta đều tính toán rất kỹ càng, chuyện gì cũng cẩn trọng, vậy mà hôm nay… Đã mấy lần nàng ta kéo Thiên Phi lại, như muốn nói nhưng lại thôi, thực ra ta phải sớm nghĩ tới.

Nhớ lại chuyện hôm qua ta đã nói với Hạ Hầu Tử Khâm, trên thế giới này có hai chuyện không thể kiềm chế được.

Chuyện thứ nhất là ho. Ta không hề gạt hắn.

Còn chuyện thứ hai là tình. Cái gọi là không nén nổi lòng, e là như thế này đây.

Vậy nên, nghe thái hậu nói phải đánh huynh ấy một trăm gậy, Thiên Lục mới hoảng sợ tới ngất đi. E là lúc này nàng ta cũng hối hận giống ta. Bọn ta tự cho là mình thông minh, kéo cả Khanh Hằng vô tội vào. Nếu thật sự hại huynh ấy mất mạng thì cả đời này, ta và Thiên Lục sẽ chẳng thể an lòng. Vậy mà giờ đây, Khanh Hằng vẫn chưa biết, hộp thuốc hôm nay huynh ấy nhìn thấy… không phải là hộp thuốc đã đưa cho ta.

Còn Thiên Phi thì sao? Tỷ ta phải ăn nói chuyện này thế nào với Cố đại nhân?

“Nương nương!” Triêu Thần bước vào, thấy ta đang ngồi, nhíu mày hỏi: “Sao người chưa đi nghỉ?”

Ta lắc đầu, nói: “Ta không ngủ được.”

Nghe thấy vậy, nàng ta cũng không nói gì nữa, liền tới trước nhuyễn tháp, quỳ xuống, nói: “Thuốc mỡ đã mang tới rồi, để nô tỳ bôi cho nương nương.”

Ta “ừ” một tiếng, đưa tay ra. Nàng ta lấy ngón tay chấm vào thuốc, cẩn thận bôi lên cho ta. Lúc này đã không còn đau như trước, chỉ cần không mạnh tay thì không còn cảm giác đau đớn.

Ta định hỏi xem Vãn Lương ra sao rồi, nghĩ một lát, cuối cùng lại thôi.

Hai người ngồi trong phòng chờ đợi, bỗng nghe thấy tiếng Quyến Nhi vang lên bên ngoài: “Triêu Thần, nương nương đã dậy chưa?”

Ta vịn vào tay Triêu Thần bước ra, nói: “Bản cung đã tỉnh từ lâu, thái hậu sắp tới Phật đường à?”

Quyến Nhi thấy ta đi ra, vội vàng cúi đầu, đứng sang một bên khẽ thưa: “Thái hậu đã nghỉ ngơi rồi, người sai nô tỳ đi mời nương nương cùng tới đó.”

“Vậy thì đi thôi!” Ta cất bước đi.

Nàng ta thưa “vâng”, vội bước theo.

Triêu Thần đi tới bên ta, nói: “Nếu như thế, nô tỳ cũng không cần về cung lấy y phục cho nương nương nữa.”

Ta mới chỉ chép kinh Phật được một ngày, thái hậu đã bảo ta về cung, thật sự khiến ta không hiểu nổi.

Quay lại Cảnh Thái cung, mọi người đều nhìn ta có chút kinh ngạc. Đừng nói bọn họ, đến cả ta cũng còn chưa phản ứng lại được. Chỉ duy nhất Phương Hàm vẫn thản nhiên như trước, dường như đã sớm biết chuyện này.

Ta cho mọi người lui đi, chỉ còn lại Phương Hàm trong phòng. Nàng ta đi tới, nói: “Tay nương nương có đỡ hơn chút nào không?”

Ta gật đầu, hỏi: “Vãn Lương đâu?”

“Đang ở trong phòng, hôm nay mới là ngày thứ hai, còn một ngày nữa thì thả nàng ta ra.” Lời nói của Phương Hàm vẫn thản nhiên, không gợn sóng.

Ta im lặng, còn một ngày nữa, như vậy ngay cả đi thăm nàng ta cũng không thể rồi.

Ta ngồi một lát mới lại nói: “Vốn dĩ hôm nay ta sai Triêu Thần về Cảnh Thái cung một chuyến, nhờ cô cô đi điều tra vài chuyện cho bản cung.”

Phương Hàm rót nước đưa tới cho ta, hạ giọng hỏi: “Nương nương có chuyện gì?”

Nhấp một ngụm, ta nghĩ một lát mới nói: “Bản cung muốn biết quan hệ giữa thái tử tiền triều và Phất Hy.”

Vẻ mặt Phương Hàm có chút hốt hoảng nhưng chỉ trong nháy mắt, hỏi ta: “Sao đang yên đang lành nương nương lại nhắc tới chuyện này?”

Đúng thế, điều tra quan hệ giữa thái tử tiền triều và Phất Hy, nghe ra thật kỳ lạ. Dù Dụ Thái phi có điên khùng, song nếu có thể nói ra những lời như thế, chắc cũng không phải chuyện vô căn cứ.

Thấy ta không nói gì, Phương Hàm lại nói tiếp: “Nương nương, chuyện này người không nên tra xét.”

Ta nhìn Phương Hàm vẻ kinh ngạc. Nàng ta vẫn cúi đầu, nói: “Nô tỳ không biết nương nương nghe được chuyện này từ đâu, nhưng nô tỳ nghĩ rằng, dù hai người này có quan hệ thì nương nương cũng không nên quan tâm. Người trên thế gian này đều biết họ đã không còn trên đời nữa, nương nương quan tâm họ có quan hệ gì hay không thì cũng sẽ có những người đặc biệt quan tâm tới nương nương.”

Nhìn nữ tử trước mặt, thần sắc của nàng ta vẫn rất bình thản, không nhìn ra được điều gì khác biệt.

Đặt chén nước xuống, ta chậm rãi đứng dậy. Nàng ta nói đương nhiên có lý. Phất Hy và thái tử tiền triều đều đã chết, giữa bọn họ có quan hệ gì, thực ra không hề liên quan đến ta. Ta cũng biết nguyên nhân Phương Hàm khuyên ta đừng tra xét.

Chuyện về hai người này đều vô cùng nhạy cảm ở hậu cung thiên triều, chỉ cần sơ ý, ta sẽ rước họa vào thân. Lại thêm hôm ấy, thái hậu chỉ nghe thấy ta nói hai từ “thái tử” đã nổi cơn thịnh nộ. Có lẽ, ta nên nghe lời Phương Hàm, quên hết những chuyện ấy đi.

Thế nhưng hôm qua, ở ngoài Thiên Dận cung, câu nói “thanh mai trúc mã” của hắn lại khiến ta cảm thấy chua xót. Thực ra, ta muốn biết chuyện của hắn và Phất Hy năm ấy hơn bất cứ ai. Bởi vậy, khi nghe nói Phất Hy có quan hệ với thái tử tiền triều, ta mới vội vã muốn biết tất cả mọi chuyện.

Phương Hàm thở dài một tiếng, nói: “Nương nương phải nhớ tới thân phận của mình.”

Ta biết, bất kể chuyện gì liên quan đến Phất Hy đều là giới hạn cuối cùng của Hạ Hầu Tử Khâm. Mà chuyện giữa ta và Cố Khanh Hằng vừa mới qua, không nên đụng tới chuyện của thái tử tiền triều nữa.

Lát sau, ta mới đáp: “Cô cô nói đúng, là bản cung hồ đồ rồi.”

“Nương nương…” Phương Hàm liếc mắt nhìn ta, định nói gì đó nhưng lại thôi.

Ta nhíu mày, nói: “Cô cô có chuyện gì cứ nói đi, đừng ngại!”

Nàng ta ngẫm nghĩ giây lát rồi mới kìm giọng nói: “Nương nương có nghe được tin tức về long thai của Vinh Phi không?”

Ta kinh ngạc, lại nhớ tới câu chuyện của hai cung tỳ lúc nãy, hạ giọng đáp: “Long thai của tỷ ta quả thực có vấn đề gì sao?”

Phương Hàm không để lộ sự kinh ngạc, chỉ nói: “Xem ra nương nương cũng nghe nói rồi? Hôm nay nô tỳ hỏi thăm một chút, hình như người biết chuyện này, ngoài nô tỳ thì chỉ có nương nương thôi.”

Chơt ngước mắt lên, nói như thế, là cố ý để ta và Phương Hàm nghe thấy sao?

“Nương nương thấy việc này thế nào?” Nàng ta hạ giọng hỏi.

Ta chậm rãi đứng dậy, cẩn thận suy xét, lại đáp: “Có lẽ muốn tìm cung nhân đồn những lời này ra ngoài thì rất khó khăn. Như vậy, hiện giờ chỉ có hai khả năng. Một là trong cung có người biết cái thai trong bụng Vinh Phi bất thường, song lại không muốn tự mình ra tay, cho nên muốn mượn tay ta để xử lý. Còn khả năng thứ hai, có lẽ tin đồn do chính Vinh Phi truyền ra, nếu thật sự như thế, vậy thì cái thai tỷ ta đang mang hẳn không có chuyện gì. Còn tỷ ta muốn nhân cơ hội này làm gì, tạm thời bản cung vẫn chưa nghĩ ra.”

Đêm qua ta chỉ trông thấy bóng lưng của hai cung tỳ kia. Nhìn sắc mặt của Phương Hàm ta cũng biết, chắc chắn nàng ta cũng chưa hề nhìn thấy mặt hai cung nhân này.

Nàng ta gật đầu, đáp: “Cho nên khi nô tỳ tới Ngự dược phòng lấy thuốc cho nương nương, tiện đường hỏi thăm một chút. Nghe nói, từ trước tới nay chỉ có một thái y bắt mạch cho Vinh Phi, đó là Tôn thái y.”

“Nói cách khác…”

Trừ Tôn thái y, chưa có thái y nào khác tới bắt mạch cho Thiên Phi. Vậy thì long thai kia có vấn đề thật hay không, lại là một điều bí ẩn.

Phương Hàm gật đầu với ta, xem ra nàng ta cũng nghĩ như ta. Nhưng ta vẫn không muốn quản chuyện này, ta nghĩ, cứ quan sát trước đã.

Nếu chỉ có Tôn thái y xem mạch cho Thiên Phi, thế thì ta có một cách tốt hơn, nếu cái thai trong bụng tỷ ta thật sự có vấn đề, ta sẽ khiến cho tỷ ta phải tự lộ nguyên hình.

Còn ta, ta cũng chưa quên lời Ngọc Tiệp dư đã nói ngày ấy, nàng ta muốn ta không động vào Thiên Phi.

Hôm ấy, tới chạng vạng, nghe nói thái hậu đích thân tới Thiên Dận cung. Khóe miệng ta bất giác mỉm cười, hắn hẳn là vui lắm, cuối cùng thái hậu cũng đã tự đi thăm hắn. Thực ra, dẫu hắn không phải con trai ruột của thái hậu, thái hậu cũng không hề bớt sự quan tâm, yêu thương hắn. Ta nghĩ, ngoài chuyện Phất Hy, giữa hắn và thái hậu chắc không xảy ra rạn nứt gì đâu nhỉ? Dù ta không biết lần ấy rốt cuộc là vì chuyện gì, nhưng chung quy là thái hậu đã lui một bước.

Hôm sau, thời hạn đóng cửa suy ngẫm của Vãn Lương đã hết. Khi ta sai người tới thả Vãn Lương ra, vì ba ngày chỉ uống nước, nàng ta yếu tới mức sắp không đứng nổi.

“Nô tỳ tạ ơn nương nương rộng lòng tha thứ!” Vãn Lương nói với ta, chỉ sơ ý chút thôi đã suýt ngã xuống. Ta vội vàng đứng dậy đỡ. Nàng ta có chút hoảng hốt, cúi đầu nói: “Nương nương không thể, nô tỳ…”

“Vãn Lương!” Ta ngắt lời nàng ta, lắc đầu nói: “Lần này là bản cung không phải với ngươi.”

Nàng ta cười, đáp: “Nô tỳ không đứng ra thì Triêu Thần cũng sẽ nhận. Chuyện chúng nô tỳ phải làm chính là bảo vệ nương nương được an toàn.”

Đỡ nàng ta ngồi xuống ghế, ta thở dài một tiếng, nói: “Chỉ đáng tiếc, lần này bản cung khiến các ngươi thất vọng rồi!” Không lật đổ được Thiên Lục để bồi thường cho Vãn Lương và Cố Khanh Hằng.

Vãn Lương nói: “Không, nương nương sai rồi! Chuyện này chắc cũng đã truyền tới tai hoàng thượng, từ nay về sau, hoàng thượng sẽ không nghi ngờ nương nương là người của Cố đại nhân nữa. Nương nương nghĩ thử mà xem, trong hậu cung này, còn gì có thể tốt hơn chuyện hoàng thượng tin tưởng người? Thế nên nương nương à, trận này người không hề thua.”

Ta thoáng giật mình, nhìn cung tỳ trước mặt dù yếu ớt nhưng từng câu chữ đều âm vang. Ta không khỏi bật cười. Phải chăng vì lần này làm liên lụy tới Cố Khanh Hằng nên ta mới không nhìn thấu mọi chuyện như Vãn Lương. Đúng vậy, còn lời nói của Hạ Hầu Tử Khâm ở Thiên Dận cung đêm qua, hắn tin tưởng ta, ta còn mong gì nữa.

“Nương nương…” Vãn Lương lại gọi.

Ta ngoảnh lại nhìn Vãn Lương, nghe nàng ta kìm giọng nói: “Nô tỳ nghe cô cô nói, trong hậu cung này, chỉ mình nương nương và cô cô là nghe nói long thai trong bụng Vinh Phi có sự lạ? Ý của cô cô là…” Giọng nàng ta dù rất khẽ nhưng ta vẫn bất giác bước lại gần. Nàng ta lại nói tiếp: “… trong Cảnh Thái cung có tai mắt của ai đó.”

Nghe nàng ta nói thế, ta lại không kinh ngạc là bao.

Lần trước, có cung tỳ ở ngoài phòng ta nói tới chuyện Thiên Lục và Hạ Hầu Tử Khâm, bị ta phạt tới phòng giặt đồ. Còn lần này, nơi “không cẩn thận lỡ lời” lại bị đẩy ra ngoài Cảnh Thái cung. Nhưng phải có người biết nơi ta đi và nơi của Phương Hàm, điều này ta nghĩ mãi cũng chưa hiểu.

Chuyện này được Vãn Lương nhắc tới, chẳng lẽ Phương Hàm muốn nàng ta…

Nghĩ tới đó, ta đã thấy nàng ta quỳ trước mặt, cúi đầu nói to: “Lần này nô tỳ phạm phải sai lầm, khiến nương nương đánh nhầm Tích tần tiểu chủ, may mà không gây chuyện lớn, dẫu nương nương trách phạt nô tỳ nữa, nô tỳ cũng không hề oán hận.”

Nhìn người đang quỳ, không hiểu tại sao mũi ta cay cay, gần như bật khóc, nhưng vẫn kìm nén không bước tới, chỉ hơi nghiêng mặt đi không nhìn Vãn Lương, gọi: “Tường Hòa!”

“Có nô tài!” Tường Hòa ở bên ngoài đẩy cửa đi vào.

Ta chỉ vào người đang quỳ dưới đất, nói: “Bản cung niệm tình nàng ta lần đầu sai phạm, sau khi giam trong phòng thì giáng xuống làm nô tỳ không phẩm cấp, chờ nàng ta hồi phục sức khỏe thì cũng không cần hầu hạ bản cung nữa, đưa thẳng ra ngoài.”

Vãn Lương vẫn cúi đầu, nghẹn ngào đáp: “Tạ ơn nương nương!”

“Nương nương!” Tường Hòa đột nhiên quỳ sụp xuống, nói: “Nương nương, Vãn Lương cô nương nhất thời lỡ miệng, người phạt rồi thì cũng bỏ qua, để nàng ấy quay lại hầu hạ bên nương nương! Nô tài thay Vãn Lương cô nương cầu xin người!”

Ta quay người đi, cắn môi nói: “Chuyện này không bàn lại nữa!”, rồi đi thẳng ra ngoài.

“Nương nương…” Tường Hòa lớn giọng gọi ta, tiếp đó lại nghe y nói: “Vãn Lương cô nương xin đừng đau lòng, nương nương có lẽ đang giận quá, mấy ngày nữa sẽ gọi cô nương quay về thôi!”

Chúng cung nhân ở ngoài sân ai nấy đều sợ tới mức mặt trắng bệch, thấy ta đi ra thì vội vàng cúi đầu hành lễ. Ta liếc qua bọn họ một lượt, trông ai cũng vô hại. Nắm tay ta siết chặt, Vãn Lương thật sự có thể tìm ra tai mắt kia chăng?