Mệnh Phượng Hoàng

Chương 16

Chương 16
Ta chỉ cảm thấy có chút kinh hãi, liều mình xông ra, đẩy cửa “rầm” một tiếng… Cảnh tượng ngoài kia khiến ta ngẩn ngơ.

Thái giám và cung tỳ trong Cảnh Thái cung đều quỳ rạp dưới đất. Ta còn nhìn thấy Lý công công cũng đang quỳ. Chẳng trách ta gọi lớn tiếng như thế mà không có ai đáp lời, chẳng trách Cảnh Thái cung đột nhiên im lìm như chết. Là bởi hắn đã tới, Hạ Hầu Tử Khâm… đã tới.

Ta không biết hắn đã đứng tựa cửa được bao lâu, cũng không biết tại sao hắn không vào phòng. Bàn tay nắm lấy mép cửa đã quên rụt lại nhưng chỉ thoáng cái đã thấy hắn đổ nhào về phía ta.

“Hoàng thượng!” Ta kinh hãi kêu lên, đỡ hắn.

Nặng quá, ta lùi mấy bước, tới khi đụng vào mép bàn mới cố gắng đứng lại được. Mặt hắn kề sát má ta, nóng quá, hắn vẫn đang sốt. Ta không khỏi hoảng hốt, hôm ấy hắn bỏ đi không ngoái đầu lại, thậm chí gặp ta ở Hy Ninh cung cũng không nói tiếng nào, hùng hổ đi lướt qua. Vậy hôm nay thì sao? Hắn đang bệnh, sao còn tới? Còn không gõ cửa, không vào phòng. Nếu ta đã ngủ say, chẳng lẽ hắn định đứng ngoài đó cả đêm?

Trong lòng ta tự hỏi rất nhiều, rất nhiều điều nhưng chẳng có đáp án. Khi trấn tĩnh lại, chẳng biết ai đã đóng cửa phòng, còn hắn thì chậm rãi nhấc tay lên, ôm chặt lấy ta. Ta chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, không biết rốt cuộc hắn bị làm sao.

“Hoàng thượng…” Ta gọi nhưng hắn không trả lời.

Cứ như vậy, hắn ôm riết lấy ta, thật lâu, thật lâu cũng không nói lời nào. Không biết tại sao, ta đột nhiên nhớ tới chuyện của hắn và Thiên Lục ở Lam Hồ hôm nay, chẳng lẽ cũng như thế này sao?

Ta nghĩ tới thất thần.

Hắn chợt đẩy ta ra rồi lùi mấy bước, ta chỉ thấy bước chân hắn loạng choạng, nháy mắt đã lảo đảo ngã phịch xuống đất. Ta sững người, từ trước đến nay, trong mắt ta hắn luôn kiêu ngạo, dù thi thoảng có bớt đi thì cũng nửa thật nửa giả làm nũng chẳng khác gì trẻ con, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một Hạ Hầu Tử Khâm bất lực như thế này. Ta hoảng hốt chạy tới đỡ hắn dậy, cả người hắn nóng ran.

“Hoàng thượng…”

Thấy hắn nghiến răng, thái dương rịn đầy mồ hôi, nhất định là khó chịu lắm đây!

Tay ta bất giác nâng lên, lau mồ hôi trên trán hắn. Nhớ hôm ấy ở trong hang, hắn đột nhiên vươn tay ra, khẽ cười, nói, hóa ra bệnh đã đỡ hơn rồi.

Ngày ấy, ta bị bệnh, nhưng cũng không như hắn bây giờ.

“Hoàng thượng!” Ta cúi xuống ôm hắn, vì sao nhìn thấy hắn như thế này, trong lòng ta lại mơ hồ có chút đau đớn.

Rốt cuộc hắn làm sao vậy? Chắc hắn cho rằng ta là quân cờ của Cố đại nhân? Hắn trách ta, cho nên mới bỏ đi không thèm ngoảnh lại như thế. Nhưng bây giờ, sao hắn còn tới? Còn… tới đây trong bộ dạng này.

Hắn tựa vào người ta, hơi thở nóng giãy, nghe hắn nhỏ giọng nói: “Trẫm chóng mặt, không đứng được!”

Thế nên khi ta mở cửa mới trông thấy hắn tựa vào cửa sao?

“Không sao, để thần thiếp đỡ người.” Ta cố gắng đỡ hắn đứng dậy, hắn dựa vào ta, ta hơi lùi lại, dìu hắn lên giường.

Hắn thở hổn hển, có vẻ rất khó chịu. Đỡ hắn nằm xuống, hắn nhắm mắt, chợt ho mấy tiếng, ta vội đưa tay vuốt ngực hắn, nhưng hắn đột nhiên gạt tay ta ra.

Ta kinh ngạc nhìn hắn song hắn không mở mắt, ho một hồi rồi mới nói: “Trẫm cho rằng bao nhiêu phi tần trong hậu cung của trẫm, chỉ có nàng bạc bẽo nhất.”

Tự cổ đế vương đã bạc tình, hắn lại nói ta bạc bẽo…

“Hoàng thượng…” Ta tiến lên một bước, nhưng thấy hắn phất tay ngăn lại, hạ giọng nói: “Đàn Phi, nàng thật to gan!”

Giọng hắn không lớn nhưng không giận mà uy.

Ta sững sờ giây lát rồi vội vàng quỳ xuống, cúi đầu nói: “Hoàng thượng không nghe thần thiếp giải thích đã muốn định tội thần thiếp, thần thiếp không phục.” Khẽ siết hai tay, ta vẫn không có cơ hội để giải thích chuyện này với hắn, hôm nay, hắn đã chịu tới đây, thực ra ta biết, hắn muốn cho ta một cơ hội để giải thích.

Hạ Hầu Tử Khâm, cuối cùng hắn cũng không bạc bẽo với ta.

Phải chăng vì hôm nay chỉ có mình ta không tới Thiên Dận cung thăm hắn nên hắn mới phải đích thân tới đây? Đột nhiên ta có chút hối hận, nếu lúc đó ta không quay về thì hắn không cần chạy tới đây lúc nửa đêm.

Hắn chống người dậy, có lẽ vì chóng mặt quá mà cơ thể hơi lảo đảo. Ta quỳ, hắn cũng không bảo đứng dậy, chỉ lạnh lùng nhìn, nghiến răng nói: “Trẫm muốn thử xem, nàng sẽ giải thích gì!”

Ta há miệng, đột nhiên lại thay đổi suy nghĩ, hắn muốn ta giải thích, nhưng ta sẽ giải thích cái gì đây? Giải thích hộp thuốc của ta từ đâu mà có, hay giải thích vì sao hôm nay ta không tới Thiên Dận cung thăm hắn?

Ha, Hạ Hầu Tử Khâm, hắn thật lợi hại, hắn muốn ta tự bóc trần từng lớp một.

Ta cắn môi, đáp: “Thần thiếp đã tới Thiên Dận cung, nhưng nghe nói An Uyển nghi đang ở trong với Hoàng thượng, thần thiếp sợ làm phiền tới nhã hứng của Hoàng thượng nên đành phải hồi cung.” Có điều ta không ngờ, An Uyển nghi sẽ ra nhanh như vậy.

Ta cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên nhìn vào mắt hắn.

Hắn lạnh lùng “hừ” một tiếng, nói: “Nhưng công công của trẫm nói, nàng và An Uyển nghi đã cùng đi về mà.”

Ta nhắm mắt lại, Lý công công đáng ghét. Ngoài y ra, còn có ai rảnh rỗi nhiều chuyện như vậy, còn đuổi theo ra tận ngoài cung để nhìn nữa.

Ta dập đầu sát đất nói: “Thần thiếp… thật sự không biết Hoàng thượng thân đang bị bệnh mà nửa đêm còn tới đây hỏi tội thần thiếp. Thần thiếp đáng tội!”

Ta không đi thăm hắn, cuối cùng hắn đã tức giận, có điều, chuyện khiến hắn phải canh cánh trong lòng tất nhiên là chuyện khác.

Hắn đột nhiên giơ tay ra, kéo ta đứng dậy. Ta không kịp phản ứng nên đụng vào l*иg ngực hắn, chỉ thấy hắn nhíu chặt chân mày, tức giận nói: “Nàng đúng là tội to tày trời, trẫm phải tước hiệu Đàn phi, tống nàng vào lãnh cung!”

Tim ta lặng đi một lát, hắn lại nói: “Thứ trẫm ban thưởng cho Cố Địch Vân, sao lại ở trong tay nàng? Nàng đừng nói với trẫm, nàng không có quan hệ gì với nhà họ Cố!”

Quan hệ giữa ta và Cố gia… Ta chỉ có thể nói, ta và Cố đại nhân chẳng có bất cứ quan hệ gì, nhưng với công tử Cố Khanh Hằng, con trai ông ta thì…

Quả nhiên, hắn chỉ liếc qua đã nhận ra xuất xứ của hộp thuốc kia. Vậy nếu bây giờ ta nói hộp thuốc ấy là của Thiên Lục đưa cho, hắn sẽ tin sao?

“Khụ khụ…” Hắn ôm ngực, lại bật tiếng ho khan.

“Hoàng thượng…”

Ta hiểu rồi, chuyện này hắn đã muốn hỏi ta từ lâu, chỉ là, hắn muốn ta chủ động giải thích. Mà hôm nay hắn sinh bệnh, chỉ mình ta không tới, hắn mới thực sự không nuốt nổi cơn giận này.

“Ba năm trước, Cố Địch Vân đột nhiên kết thân với lão gia nhà họ Tang, hơn nữa, trong suốt ba năm thường xuyên ra vào Tang phủ. Tang phủ chẳng qua chỉ là gia đình buôn bán bình thường, trẫm thực sự không nghĩ ra, rốt cuộc nhà họ Tang có thứ gì có thể khiến ông ta để ý tới vậy. Lúc đầu, trẫm còn cho rằng lão gia nhà họ Tang hối lộ cho ông ta, tơi tận lần tuyển tú năm ngoái của trẫm…”

Ta kinh ngạc nhìn hắn, xem ra, mỗi động thái của từng quan viên, người làm hoàng đế như hắn đều nắm rõ.

Lần tuyển tú đó, Tang gia có hai người ứng tuyển, chẳng lẽ hắn còn không hiểu? Thứ Cố đại nhân để ý chính là hai tiểu thư của Tang gia. Còn một điểm nữa, Hạ Hầu Tử Khâm vẫn chưa biết, đó là đã từng có thầy tướng số tiên đoán, Tang gia có mệnh phượng hoàng.

Có điều, giờ vẫn chưa phải lúc cho hắn biết chuyện này.

Hắn thở hổn hển vài cái, đột nhiên túm lấy tay ta, nhìn thẳng vào ta, nói: “Trẫm còn biết, Tang gia còn một tam tiểu thư không muốn ai biết tới!”

Ta nhìn người trước mặt với ánh mắt không thể tin được. Ta vẫn luôn cho rằng chuyện ta là tam tiểu thư nhà họ Tang, trừ người trong Tang phủ thì không còn ai biết nữa. Nhưng không ngờ, đường đường là hoàng đế thiên triều mà cũng biết tới ta.

Ta bất giác bật cười, từ trước tới nay ta không biết, hóa ra mình cũng đáng để hắn điều tra.

Hắn như đã hận tới mức phải nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: “Nàng còn dám cười! Hậu cung không được tham gia vào chuyện triều chính, trẫm không nghĩ nàng thật sự không biết điều ấy!”

Ngước lên nhìn hắn, ta nhỏ giọng đáp: “Nếu Hoàng thượng đã biết thần thiếp là tam tiểu thư của Tang phủ thì đương nhiên cũng nên biết, năm ấy Cố đại nhân đề cử hai suất tuyển tú, không có phần của thần thiếp.”

Bằng không, vì sao ta phải thế Ngọc Nhi vào cung?

Hắn “hừ” một tiếng, nói: “Đây mới là chỗ lợi hại của nàng, ẩn trong bóng tối. Nàng cho trẫm là kẻ ngốc chắc?”

Ta nhìn hắn mà thấy buồn cười, hắn ngốc sao? Thử hỏi, có ai dám coi hắn là tên ngốc không?

“Đàn Phi!” Hắn giận dữ túm lấy cổ tay ta, mạnh tay quá, ta đau tới độ nhăn cả mặt mày. Hắn vừa muốn lên tiếng nhưng lại ho khan.

“Hoàng thượng!” Ta đỡ hắn, hắn nổi giận thật, ta chưa từng thấy hắn như vậy. Trước đây, dù hắn có giận cũng không thế này, giận rồi cũng mau hết.

Hắn ho vẻ khổ sở, không biết tại sao lại khiến cho ta nhớ tới ba năm ta gặp gỡ Tô Mộ Hàn, lần nào y cũng ho không dứt mà ta chỉ có thể đứng cách lớp rèm mỏng, lo lắng nhìn bóng hình mơ hồ đó. Nhưng bây giờ ta đang đỡ Hạ Hầu Tử Khâm, nhẹ nhàng vuốt lưng hắn, mong rằng có thể xoa dịu nỗi đau đớn của hắn.

Lần này hắn không đẩy tay ta ra nữa, ho rất lâu, rất lâu, một tay ôm ngực, chân mày anh tuấn cau lại mãi không thôi. Ta đột nhiên cảm thấy có chút hoảng sợ, có khi nào hắn bị ho nặng như vậy, tới ngực cũng đau không?

“Hoàng thượng, Hoàng thượng…” Ta nghe tiếng Lý công công vang lên ở ngoài phòng, y gọi rất cẩn thận, chỉ sợ hắn lại giận. Song ta cũng biết, Lý công công lo cho sức khỏe của hắn.

Ta quay đầu, định gọi truyền thái y thì nghe thấy giọng nói khàn khàn của hắn: “Im miệng cho trẫm!”

Ta biết, người hắn quát là Lý công công ở ngoài kia. Quả nhiên, nghe hắn nói như thế, Lý công công không dám lên tiếng nữa.

Hắn thở gấp, tựa vào người ta như không còn sức lực. Ta vội kê chiếc gối mềm ra sau lưng hắn, đỡ hắn dựa vào. Hắn vẫn còn sốt cao, lại ho khan, thật sự không cần truyền thái y tới xem bệnh sao?

Hắn đưa mắt nhìn ta, bộ dáng yếu ớt, mãi sau mới mở miệng nói: “Nhìn trẫm như thế này, nàng có đau lòng không?”

Ta sững người một lát rồi gật đầu.

Có chứ, sao ta lại không đau? Hắn nửa đêm chạy tới đây, ta lại càng lo lắng.

Hắn đột nhiên chế nhạo: “Đau ở chỗ nào, sao trẫm không nhận ra.”

Ta nhẹ nhàng cầm tay hắn, hắn không tự chối, ta hạ giọng đáp: “Hôm nay Hoàng thượng có thể ghé qua Cảnh Thái cung, chính là cho thần thiếp một cơ hội giải thích, thần thiếp sao còn không biết tốt xấu? Người là Hoàng thượng, đương nhiên cũng hiểu, chỉ một hộp thuốc thì chẳng nói lên được điều gì, không phải sao?”

Hắn khẽ “hừ” một tiếng, nói: “Phải, nhưng nàng lại nói, hộp thuốc ấy lấy từ Ngự dược phòng để đề phòng, vậy thì có thể nói rõ rất nhiều điều!”

Ta thoáng chút kinh ngạc, lúc ấy ta cho rằng Vãn Lương lấy hộp thuốc của Cố Khanh Hằng đưa cho ta, sợ hắn hiểu nhầm nên mới phải nói như thế. Nếu lúc đầu ta đã biết đấy là hộp thuốc Thiên Lục đưa thì cớ gì phải lừa gạt hắn? Vì lúc ấy hắn đã nhận ra hộp thuốc kia, chỉ hỏi ta hộp thuốc ở đâu, không ngờ ta sẽ nói dối nên mới giận dữ bỏ đi.

Ta đang ngẫm nghĩ nên trả lời thế nào thì lại nghe hắn nói: “Hôm ấy trong hang, trẫm còn phát hiện tảng đã đã bị người khác di chuyển. Nàng đừng nói với trẫm, tảng đá ấy do nàng tự chuyển, hoặc là cung tỳ của nàng làm nhé!”

Khi ấy ta đã nghĩ tới điều này, chỉ thấy lạ sao hắn lại không hỏi. Xem ra không phải hắn không hỏi, mà là đang dò xét.

Quan sát kĩ, thấy sắc mặt hắn càng khó coi, giọng nói cũng nặng nề hơn: “Trẫm còn biết, con trai của Cố Địch Vân đã nhập cung vào làm vũ lâm quân của trẫm!”

Trong lòng ta cả kinh, hắn cho rằng hôm ấy ta và Cố Khanh Hằng đang lén lút hẹn hò ở trong hang của hòn giả sơn kia sao?

Ta buột miệng nói: “Hoàng thượng, thần thiếp và Cố công tử hoàn toàn trong sạch!”

“Nếu trong sạch thì sao phải giấu giếm!” Hắn hùng hổ truy xét. “Giấu hắn ta thì cũng thôi, tới hộp thuốc mỡ kia mà nàng còn phải giấu!”

“Thiếp…”

Đúng vậy, ta nghĩ rằng hộp thuốc là của Cố Khanh Hằng nên mới phải giấu giếm, nếu hôm nay ta lại nói là do Thiên Lục đưa, sẽ càng khiến hắn cho rằng ta thực sự là người của Cố Địch Vân, chẳng qua Thiên Phi và Thiên Lục ở ngoài sáng, còn ta ở trong tối.

Dù ta có nói hay không cũng chỉ càng khắc sâu hai chữ “Cố phủ” lên người mình. Thiên Lục thật lợi hại, chỉ một hộp thuốc mỡ mà đã đẩy ta vào vòng xoáy đã được tính toán từ trước.

Hắn tức giận nhìn ta, rất lâu sau mới thốt lên một câu: “Nếu ngay từ đầu nàng đã thích Cố Khanh Hằng thì không nên vào cung. Nàng đã vào cung thì chỉ có thể làm nữ nhân của trẫm, nếu nàng dám mảy may có tình ý với nam nhân nào khác, trẫm quyết không bỏ qua dễ dàng!”

Ta sững sờ. Vì hắn nói, nếu ta dám mảy may có tình ý với nam nhân nào khác, hắn quyết không bỏ qua dễ dàng.

Ha! Nhìn dáng vẻ tức giận của hắn, ta bỗng muốn cười. Ta có thể coi là hắn đang ghen không? Hắn đang ghen, vì ta.

Hắn đâu biết rằng, ngoài hắn ra, ta chưa từng có tình ý với kẻ nào khác. Ta và Khanh Hằng chẳng qua chỉ là tình cảm thanh mai trúc mã, dẫu ta có quý trọng, nâng niu nhưng chung quy vẫn không phải tình yêu.

Ta cúi xuống, đánh bạo ôm lấy hắn. Hắn hạ giọng “hừ” một tiếng nhưng không đẩy ta ra. Ta cười, nói: “Hoàng thượng đường đường là thiên tử mà cũng so đo với một thị vệ sao?”

Hắn nghiến răng, ta nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của hắn. Hắn không truy xét chuyện Cố Khanh Hằng nữa nhưng chợt nói: “Trẫm bị ốm, tất cả các phi tần đều tới, chỉ có nàng là không! Nàng cũng làm cao thật đấy, muốn trẫm tự chạy tới…”

Lại ôm hắn chặt hơn, ta cười thầm: “Thần thiếp biết lỗi rồi!”

Ta thực sự vui mừng, vì hắn tin ta. Hắn tin tưởng ta. Không cần giải thích quá nhiều, chỉ mấy câu đơn giản mà hắn đã chọn tin ta.

Hắn thở dài thườn thượt, nói một câu nhẹ bẫng: “Trẫm đau quá!”

Ta buông hắn ra, khẽ hỏi: “Hoàng thượng đau ở đâu?”

“Đau ở ngực, đầu cũng đau.” Hắn nhắm mắt lại, đáp.

Ta kêu lên một tiếng, đưa tay chạm vào trán hắn, hãy còn rất nóng, cũng không biết lúc ở Thiên Dận cung hắn đã uống thuốc chưa? Một lát sau không nghe thấy hắn nói gì nữa, ta tựa gần bên, khẽ hỏi: “Hoàng thượng, để người bên ngoài lui xuống nghỉ ngơi có được không?”

Hắn vừa tới đã khiến mọi người trong Cảnh Thái cung của ta phải thức dậy, không biết bọn họ đã quỳ ở ngoài đó bao lâu rồi.

Hắn không đáp, ta đứng dậy đi tới cửa phòng. Ta đẩy cửa ra, Lý công công thấy ta thì vội vàng hỏi: “Nương nương, Hoàng thượng sao rồi?”

“Hoàng thượng đang nghỉ ngơi.” Ta nói với Phương Hàm ở phía sau y. “Cô cô, đi chuẩn bị một bát sơn tra ướp đường đi!”

Nghe thấy vậy, Lý công công bèn nói khẽ: “Canh trị ho đã được chuẩn bị, còn sai người hâm đi hâm lại nữa, để nô tài gọi người mang tới đây!” Y nói xong bèn định đứng dậy, đột nhiên khựng lại, liếc nhìn vào phòng, nhỏ giọng hỏi: “Nương nương, Hoàng thượng đã cho đứng dậy chưa?”

Ta bật cười, nói với bọn họ: “Không sao, các ngươi đều quay về nghỉ ngơi đi!”

Nghe ta nói vậy, dường như ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Lý công công vội vã đứng dậy, lui xuống. Vãn Lương đi tới bên cạnh ta, hỏi nhỏ: “Nương nương, có cần nô tỳ ở lại hầu hạ không ạ?”

“Không cần, lui xuống hết đi!” Nói xong ta mới quay người đi.

Đóng cửa phòng, nhìn thấy người trên giường đã nhắm mắt, thấy ta ra ra vào vào cũng không nói một câu. Một lát sau đã nghe thấy tiếng gõ cửa của Lý công công: “Nương nương, sơn tra ướp đường đã được đưa tới rồi ạ!”

Mở cửa phòng, Lý công công vừa định bước vào đã bị ta ngăn lại, nói: “Đưa cho bản cung là được, ngươi cũng lui đi!”

Y sững người một lát, hơi bất mãn thưa “vâng” rồi lui ra ngoài.

Bưng bát thuốc tới bên giường, ta tưởng rằng hắn đã ngủ, gọi thử một tiếng: “Hoàng thượng…”

“Hử?” Hắn nặng nề đáp.

Lúc này ta mới ngồi xuống, nói: “Thần thiếp sai người mang một bát sơn tra ướp đường tới, người uống chút đi!”

Hắn mở mắt, ta đưa chiếc bát tới bên môi, hắn mới mở miệng uống. Nước sơn tra ướp đường trong bát đã vơi đi phân nửa, đột nhiên hắn nói: “Trước đây, nàng cũng cho vị tiên sinh của nàng uống thứ này sao?”

Ta cảm thấy kinh ngạc, đang yên đang lành, tự dưng hắn lại nhắc tới Tô Mộ Hàn. Ta nhìn hắn, lắc đầu. Ta chưa bao giờ nấu sơn tra ướp đường cho y.

Hắn khẽ “hừ” một tiếng, nói: “Nàng nói dối!”

Ta cười, đáp: “Bệnh của tiên sinh đâu phải phong hàn, uống thứ này có tác dụng gì đâu!”

Hắn như nhớ ra điều gì đó, lại hỏi: “Lần trước nàng cầu xin trẫm sai thái y xuất cung xem bệnh cho tiên sinh của nàng, có xem được gì không?”

Ta ngẩn người một lát, lắc đầu với vẻ thất vọng. “Thật không may, tiên sinh đã đi rồi.”

“Hả?” Hắn nhìn ta, lông mày hơi nhướn lên nhưng không nói gì nữa.

Cho hắn uống thuốc xong, vừa định đứng dậy thì lại bị hắn nắm chặt lấy cổ tay, ta hơi ngạc nhiên xoay người lại nhưng hắn vẫn không nhìn ta, chỉ nói: “Tiên sinh của nàng đi rồi, trẫm thấy nàng rất nuối tiếc nhỉ!”

Ta sững người, không hiểu tại sao đột nhiên hắn lại nói thế.

“Đáng tiếc, trẫm vốn muốn xem thử xem vị tiên sinh tôn kính như thần của nàng rốt cuộc là thần thánh phương nào!” Có lẽ vừa nãy ho dữ dội nên giọng của hắn lúc này rất khàn.

Không hiểu tại sao ta lại càng nhớ tới Tô Mộ Hàn. Y lúc nào cũng gọi ta là “Tử Nhi” bằng thứ giọng khàn khàn ấy.

Người trên giường đột nhiên buông tay ta. Ta như bừng tỉnh, xoay người đặt chiếc bát rỗng không lên bàn rồi mới quay lại, ngồi xuống bên cạnh hắn. Hắn nhắm mắt, ta khẽ hỏi: “Hoàng thượng có thấy đỡ hơn chút nào không?”

Hắn khẽ “hừ” một tiếng nhưng không đáp, chỉ nói: “Trông trẫm thế này khiến nàng nhớ tới tiên sinh kia?”

Lời nói của hắn không phải là câu hỏi, trong lòng hắn đã chắc chắn rằng đây là sự thực. Ta đột nhiên thấy buồn cười, rốt cuộc hôm nay hắn làm sao vậy, cứ nhắc đi nhắc lại về Tô Mộ Hàn?

Ta không nói, hắn bỗng mở mắt, ngồi dậy:

“Ừm…” Hắn đưa tay đỡ trán.

Ta nhớ ra lúc nãy hắn kêu váng đầu, vội vươn tay đỡ hắn, lại nói: “Hoàng thượng nên đi nghỉ sớm một chút!”

Hắn chỉ cúi đầu một lát rồi lại ngước lên nhìn ta, ánh mắt rất kỳ lạ. Ta không biết tại sao hắn phải nhìn ta như thế, mãi lâu sau mới nghe hắn khẽ nói: “Trẫm vẫn luôn cho rằng… không phải như thế này.”

Ta nhíu mày nhìn hắn, không phải như thế này? Cái gì không phải như thế này?

Không để ta mở miệng hỏi, bàn tay to lớn của hắn chợt vươn tới, chậm rãi lướt qua gò má ta. Bàn tay hắn còn rất nóng, có lẽ thật sự sốt cao, lòng bàn tay rịn một lớp mồ hôi mỏng. Ta giật nảy mình, vội vàng nghiêng mặt đi, lại thấy trong đáy mắt hắn lóe lên vẻ không vui, ta vội nói: “Hoàng thượng, để thần thiếp đỡ người nằm xuống nhé?”

Ta sợ mồ hôi trong lòng bàn tay hắn sẽ làm trôi thuốc nước trên mặt mình. Hắn vừa tin tưởng ta không có quan hệ gì với nhà họ Cố, nếu bây giờ thấy ta mang một dung mạo khác, hắn mà không nổi giận thì không phải Hạ Hầu Tử Khâm.

Hắn không đáp, cúi đầu ho khan nhưng lại che miệng, cố kìm lại. Không biết tại sao, hắn như vậy lại khiến ta nhớ tới câu nói lúc nãy, hắn nói, có phải trông hắn thế này khiến ta nhớ tới Tô Mộ Hàn không?

Ha, vậy nên hắn mới muốn nhịn? Hắn sợ ta ở bên hắn mà chỉ trông thấy hình bóng của Tô Mộ Hàn sao?

Đưa tay vuốt lưng hắn, ta khẽ nói: “Hoàng thượng, có hai chuyện làm cách nào cũng không thể kìm lại được.”

Hắn đau khổ liếc ta một cái. Ta cười, nói: “Thứ nhất là ho.”

“Hả? Khụ khụ…” Hắn cũng không nhịn nổi nữa, bật ho thành tiếng.

Ta nhìn hắn cười thầm, mãi sau hắn mới thở dốc, nói: “Trẫm phát hiện ra nàng càng lúc càng to gan.”

“Thần thiếp không dám!” Ta cúi xuống nhìn hắn, lại nghe hắn hỏi: “Chuyện thứ hai là gì?”

“Chuyện thứ hai… thần thiếp quên mất rồi.”

Hắn đưa mắt lườm ta nhưng không truy hỏi nữa. Ta đỡ hắn nằm xuống, hắn lại kéo ta lên giường. Ta chỉ tiện chân đạp rơi giày rồi leo lên, nằm xuống bên cạnh hắn, nhưng hắn không ngủ, lại nói: “Trẫm lại càng tò mò về vị tiên sinh kia của nàng.”

“Hoàng thượng tò mò cái gì?” Ta ngẩng lên nhìn hắn.

Hắn hạ giọng đáp: “Có thể dạy dỗ được một học trò như thế này nên khiến trẫm tò mò.”

Ta vội hỏi: “Thế nếu có cơ hội, Hoàng thượng có để thần thiếp đi gặp tiên sinh không?”

Hắn cúi đầu nhìn ta, lông mày nhíu lại vẻ không vui: “Chẳng lẽ nàng không biết phi tần không được phép xuất cung một mình sao?”

Ta xích lại gần hắn, cười: “Thế nên thần thiếp mới hỏi người mà!”

Hắn khẽ “hừ” nhưng không trả lời. Mãi một lúc lâu sau, thậm chí ta tưởng rằng hắn ngủ rồi, hắn lại nói: “Theo trẫm biết, mẹ nàng vốn là một danh kỹ nhưng lại được gả cho cha nàng làm thiếp.”

Chuyện của ta, hắn thật sự điều tra đến ngọn nguồn.

Ta nhắm mắt lại, hỏi hắn: “Hoàng thượng chê xuất thân của thần thiếp sao?”

Song hắn hỏi lại: “Nàng nói xem?”

Ta mỉm cười không đáp, nếu hắn thật sự chê thì đã không nhắc đến thân thế của ta. Nói cho cùng, hắn cũng giống ta, đều không phải con của chính thất. Ta đã từng nghĩ đến không chỉ một lần, nếu năm ấy thái hậu sinh được con riêng, liệu còn có thể nhận nuôi đứa con của tỳ thiếp trong phủ hay không? Nhưng nói cho cùng, hắn vẫn may mắn hơn ta nhiều. Dẫu không được mẹ ruột thương yêu nhưng sự quan tâm của thái hậu dành cho hắn cũng không hề ít. Trừ việc Phất Hy năm ấy, ta tin rằng thái hậu chắc chắn chưa từng làm chuyện gì khác khiến hắn tổn thương.

Không thấy ta trả lời, hắn cũng không để tâm, lại nói: “Nếu Tang phủ chỉ có hai suất tuyển tú, nàng làm thế nào để vào cung được?”

Hắn hẳn là không thể nào quên được chuyện ta đã từng làm cung tỳ ở Huyền Nhiên các. Ta đã từng làm tỳ nữ cho người được gọi là tỷ tỷ của ta.

Không có bất kỳ điều gì phải giấu giếm, ta chỉ đáp: “Có người không muốn nhập cung, có người muốn, chỉ đơn giản thế thôi.”

Hắn khẽ cười: “Thâm cung thật sự đáng sợ như thế sao?”

Đúng vậy, đáng sợ, bao nhiêu người tránh mà không được, nhưng ta lại lắc đầu. “Thực ra, cung cấm không đáng sợ chút nào. Thứ đáng sợ thật sự là lòng người. Người đời chỉ có thể nhìn thấy sự huy hoàng của người làm chủ nhân nhưng không biết rằng đằng sau sự huy hoàng ấy là những toan tính mà mỗi bước đi đều khiến người ta phải kinh hãi.”

“Nhưng trẫm thấy, ai trong các nàng cũng đều tính toán, muốn sao được vậy.”

Ta hơi ngẩn người, quả nhiên hắn biết hết.

Sau đó ta lại bất giác bật cười, người thật sự muốn sao được vậy không phải là Hạ Hầu Tử Khâm sao?

“Cười gì đấy?” Hắn hỏi.

Ta quay người lại, ôm chặt lấy hắn, hạ giọng đáp: “Thần thiếp cảm thấy, hình như Hoàng thượng thích xem màn tranh đấu này, vì dù thế nào đi nữa thì Hoàng thượng cũng luôn là người thắng cuộc.”

Hắn khẽ cười một tiếng, đưa tay ôm lấy ta, nói: “Nữ tử thông minh lúc nào cũng khiến trẫm yêu không nỡ rời.”

Nữ tử trong hậu cung, người thông minh đâu chỉ có mình ta, vậy nên ta chẳng qua chỉ là một trong số ba ngàn mỹ nhân xinh đẹp được hắn thích thôi. Khi ta nghĩ rằng đã gần chạm tới trái tim hắn thì hắn đột nhiên lui ra, giữ một khoảng cách vừa phải với ta.

Sự sủng ái của hắn khiến ta vừa khao khát vừa hoảng sợ.

Ta khẽ thở dài, lấy dũng khí hỏi hắn: “Ban ngày lạnh như thế, sao Hoàng thượng phải ngồi ở Lam Hồ những hai canh giờ?”

Người hắn hơi run lên rồi đáp: “Trẫm chỉ muốn xem thử xem, lần này mẫu hậu có nhẫn tâm như thế không?”

Ta sững người, mở mắt ngước nhìn hắn, nhưng hắn chỉ tự cười giễu, nói: “Hôm nay chỉ có hai người không tới, một là nàng, còn người kia là mẫu hậu.”

Ta kinh ngạc, thái hậu cũng không tới Thiên Dận cung thăm hắn sao? Nhưng rõ ràng ta gặp thái hậu ở ngoài Thiên Dận cung mà! Ta vội đáp: “Có lẽ thái hậu cũng như thần thiếp, tới Thiên Dận cung, biết bên trong có người ở bên Hoàng thượng nên không vào thăm đã quay về.” Ta sợ hắn không tin, lại nói thêm một câu: “Khi thần thiếp hồi cung, có gặp thái hậu ở bên ngoài.”

Hắn cười mỉa một tiếng. “Ngoài mẫu hậu, nàng còn gặp cả Du Thái phi.”

Trong lòng ta thảng thốt, hắn biết hết rồi sao?

Bàn tay ôm lấy ta khẽ siết lại, trong giọng hắn có chút khác thường: “Trẫm suýt thì không biết bên ngoài Thiên Dận cung của mình lại náo nhiệt như thế đấy, vậy mà chẳng ai thèm vào tẩm cung của trẫm!”

Ta biết Dụ Thái phi không vào, lúc ấy thái hậu sai người đưa bà về Vĩnh Thọ cung. Ta chỉ thấy kỳ lạ, thái hậu cũng không vào sao?

Chậm rãi đặt tay lên bàn tay hắn, ta hạ giọng hỏi: “Hoàng thượng muốn thăm dò điều gì ở thái hậu?” Rốt cuộc là điều gì mà khiến hắn không quan tâm đến sức khỏe của mình, có thể ngồi chờ tới mức sinh bệnh ở Lam Hồ như thế?

Mà thái hậu lại thật sự không hề tới thăm hắn.

Hắn trầm mặc hồi lâu mới đáp: “Nàng sẽ nhanh chóng biết thôi.”

Hắn nói như vậy, ý chỉ rằng trước lúc đó, hắn sẽ không nói cho ta hay.

Im lặng một lát, ta lại nói: “Thái hậu muốn ngày mai thần thiếp dọn tới Hy Ninh cung chép kinh phật cho bà.”

Hắn chỉ hờ hững “ừ” một tiếng rồi không nói gì nữa.

Không biết bao lâu sau, ta lại nghe thấy hắn ho khan. Đưa tay vuốt ngực hắn, ta khẽ gọi: “Hoàng thượng…”

Hắn ho rất lâu, cặp mắt nhắm chặt, ta nghĩ hắn đã mệt nên không nói gì nữa.

Rất lâu, rất lâu sau, ta mới cảm thấy cơ thể hắn khẽ động đậy. Hắn lẩm bẩm: “Năm năm rồi…”

Ta giật mình, hắn đột nhiên nói năm năm rồi, cái gì năm năm rồi?

Khi nhìn hắn lần nữa, hắn vẫn chưa mở mắt, ta không biết hắn đã ngủ hay còn tỉnh, hơi thở của hắn dần nhẹ đi, có điều khi phả vào cổ ta, vẫn còn rất nóng. Ta đưa tay kéo chăn đắp kín vai Hạ Hầu Tử Khâm, lẳng lặng nhìn hắn. Không biết tại sao, lời hắn nói hôm nay lại khiến ta cảm thấy mối quan hệ bất thường giữa hắn và thái hậu lần này không liên quan đến Thiên Lục. Thiên Lục, nàng ta vẫn chưa đủ để khiến hắn trở mặt với thái hậu.

Khi nghĩ tới chuyện này, ta có chút an lòng. Nhưng nghĩ tới “năm năm” mà hắn nhắc tới ban nãy, ta lại cảm thấy có chỗ nào đó không thoải mái.

Mơ mơ màng màng, không biết rốt cuộc ta đã thiếp đi từ lúc nào, lại không biết từ khi nào người bên cạnh đã thức giấc. Ta mở choàng mắt, thấy hắn đã ngồi dậy, Lý công công đang quỳ trước giường đi giày cho hắn. Giật mình, mới biết đã gần giờ Mão rồi, hắn muốn lên triều sớm, ta vội vàng ngồi dậy, kéo tay hắn lại, cơn sốt hãy còn chưa dứt hẳn.

Hắn không ngờ ta cũng tỉnh giấc, liền ngoảnh lại nhìn ta, nói nhỏ: “Còn sớm, nàng ngủ tiếp đi!” Nói xong, hắn để Lý công công dìu đứng lên. Cung tỳ trong phòng vội vàng bước tới, lấy long bào mặc cho hắn.

Thấy hắn đột nhiên đưa tay lên miệng, không kìm được bật tiếng ho khan, Lý công công hoảng sợ, vội nói: “Hoàng thượng, hay là buổi triều sớm hôm nay…”

Hắn ra hiệu cho y đừng nói nữa, mãi sau mới cất tiếng: “Trẫm không sao!”

Chỉ một tuần hương mà mọi thứ đã xong xuôi. Tới khi mọi người theo hắn ra khỏi phòng, hắn vẫn không ngoảnh lại nhìn ta. Ta thở dài một tiếng, ngay cả khi giận dỗi thái hậu rồi bị bệnh hắn vẫn không bỏ một buổi triều sớm. Hắn vĩnh viễn hiểu rằng, làm đế vương, thứ hắn muốn là gì.

Hắn đi rồi, ta cũng không ngủ được nữa, chỉ nằm một lát rồi gọi cung tỳ ở bên ngoài mang chậu nước rửa mặt vào phòng.

Ta rửa mặt xong xuôi thì thấy Phương Hàm đi vào. Có lẽ nàng ta cũng đã biết chuyện mười ngày tới ta phải đến Hy Ninh cung.

Phương Hàm đi tới bên cạnh, hỏi: “Nương nương, có cần chuẩn bị gì khi tới Hy Ninh cung không ạ?”

Ta lắc đầu, chẳng lẽ trong cung của thái hậu mà còn để ta ăn đói, mặc khổ, dùng thiếu sao?

“Cô cô cứ ở Cảnh Thái cung, không cần theo bản cung tới đấy. Bản cung chỉ dẫn Vãn Lương và Triêu Thần đi là được rồi.”

“Vâng!” Nàng ta gật đầu, đáp.

“Mấy ngày nay, chuyện trong Cảnh Thái cung phải phiền tới cô cô rồi.”

“Xin nương nương cứ an tâm, nô tỳ nhất định sẽ chú ý.” Sau đó, nàng ta lại nói: “Lần trước nương nương phạt hai cung tỳ tới phòng giặt giũ, phủ Nội vụ lại điều tới hai cung tỳ khác, nô tỳ vẫn sắp xếp cho họ làm việc bên ngoài, không cho phép động tay vào việc ở trong.”

“Ừ.” Ta đáp, Phương Hàm vẫn luôn làm việc cẩn thận. Nàng ta chỉ sợ có người cố ý nhân cơ hội lần này sắp đặt tai mắt vào Cảnh Thái cung của ta.

Lúc ta ra ngoài lại thấy Triêu Thần chạy tới, nhỏ giọng nói: “Nương nương, Tích tần đã chờ ở ngoài rất lâu rồi.”

Ta thoáng sững sờ, Thiên Lục?

Vãn Lương đứng bên cạnh ta, cũng không nói gì. Ba người đi ra ngoài, trông thấy Thiên Lục chỉ dẫn theo một mình Cúc Vận. Thấy ta đi ra, hai người bọn họ vội vàng hành lễ.

Liếc nhìn nàng ta một cái, ta nói: “Sớm thế này Tích tần đã tới chỗ bản cung làm gì? Hôm nay không cần tới Hy Ninh cung thỉnh an thái hậu sao?”

Nàng ta chỉ cúi đầu cười. “Không phải nương nương cũng cần tới Hy Ninh cung thỉnh an thái hậu sao? Tần thiếp tới đây là muốn cùng đi với nương nương.”

Ta nhìn nàng vẻ nghi ngờ, đang yên đang lành, lại nói muốn cùng đi với ta. Lại nhìn phía sau Thiên Lục, thấy Ngọc Tiệp dư đang vịn tay cung tỳ đi tới.

Thiên Lục vẫn cười. “Tối qua Hoàng thượng mang bệnh ghé qua Cảnh Thái cung, người trong cung này đều đang nhìn vào nương nương đấy!”

Trong lòng ta bỗng sửng sốt, mới sáng sớm nàng ta đã tới, hóa ra chỉ muốn thăm dò xem tối qua Hạ Hầu Tử Khâm tới cung của ta làm gì sao? Ha, nàng ta cho rằng Hạ Hầu Tử Khâm tới để hỏi tội ta? Lửa giận trong lòng thoắt cái đã bùng lên, ta rảo bước đi tới, vung tay tát nàng ta một cái thật mạnh, tức giận nói: “Tích tần ngươi còn dám nhắc tới chuyện này, hôm qua trời lạnh, ngươi cũng dám kéo Hoàng thượng tới Lam Hồ ngắm cảnh. Hoàng thượng bị bệnh, ngươi là kẻ đáng phạt nhất!”

Đám người xung quanh đều kinh ngạc, Vãn Lương và Triêu Thần đều vội vã cúi đầu, đến chúng cung nhân ở bên đường cũng sợ tới ngẩn người.

Cúc Vận hoảng sợ tới mức suýt kêu thành tiếng. Ta nhướn mày nhìn ả, ả như bị kinh hãi, cuối cùng không dám kêu nữa.

Chắc chắn Thiên Lục cũng không ngờ ta sẽ ra tay đánh, một tay ôm gò má bị tát đến đỏ ửng, kinh ngạc nhìn ta. Lát sau, khóe miệng dần dãn ra thành một nụ cười, ta biết, nàng ta muốn xem ta thoát ra kiểu gì.

Bao nhiêu người nhìn như thế, ta lại động tay đánh sủng phi của Hoàng thượng.

“Nương nương…” Ngọc Tiệp dư chạy tới, kéo ta lại, nói: “Nương nương, người trách oan rồi! Hôm qua không phải Tích tần muội muội kéo Hoàng thượng ra hồ ngắm cảnh, mà trái lại, Tích tần muội muội tới Lam Hồ khuyên Hoàng thượng về.”

Ta rút tay lại, đưa mắt nhìn nàng ta một cái, nói: “Hả? Vậy là bản cung trách lầm Tích tần rồi sao?” Ngừng một lát, ta lại cả giọng nói: “Hỗn xược, hôm qua là ai nói rằng Tích tần kéo Hoàng thượng ra hồ ngắm cảnh mới khiến Hoàng thượng bị cảm lạnh?”

Vãn Lương ở đằng sau lập tức quỳ sụp xuống, dập đầu thưa: “Nương nương tha tội, nô tỳ nhất thời nghe nhầm. Xin nương nương tha tội!”

“Người đâu, kéo Vãn Lương xuống dưới, không có lệnh của bản cung, ba ngày không cho phép ăn, chỉ được uống nước!” Nói xong ta liền quay lại phía Thiên Lục, hạ giọng nói: “Bản cung nhất thời lỡ tay, đánh nhầm ngươi, xin đền lại cho Tích tần vậy.”

Thiên Lục nhìn Ngọc Tiệp dư ở bên cạnh ta, ánh mắt hiện lên vẻ giận dữ, nghiến răng đáp: “Tần thiếp không dám, nương nương cũng vì quan tâm tới long thể của Hoàng thượng nên mới… mới nhất thời lỡ tay.”

Người trong cung đi ra, kéo Vãn Lương xuống dưới, chỉ nghe Vãn Lương cầu xin: “Nương nương, nô tỳ nhất thời lắm miệng, xin nương nương hãy tha cho nô tỳ, nương nương…”

Ta không ngoảnh đầu lại, chỉ có bàn tay giấu trong ống tay áo hơi siết chặt.

Ánh mắt lại rơi trên gương mặt của Thiên Lục, ta lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Bản cung nặng tay, chỉ tiếc cho gương mặt như hoa như ngọc của Tích tần, nếu để lại chút dấu vết thì không hay rồi. Triêu Thần, đi lấy hộp thuốc mỡ thượng hạng tới đây.” Ta vừa đưa mắt ra hiệu, Triêu Thần đã biết ý, vội vàng đáp “vâng” rồi lui đi.

Ngọc Tiệp dư vội vàng hòa giải: “Xem nương nương nói kìa, chẳng qua chỉ là lỡ tay thôi mà. Tích tần muội muội là người thông minh, sao lại nhắc chuyện này trước mặt Hoàng thượng được chứ?”

Sắc mặt Thiên Lục càng lúc càng tái mét, đành cắn môi đáp: “Vâng, tần thiếp sao dám nhắc tới!”

Trong lòng ta cười khẩy, tát ngươi một cái, áy náy cũng được, ta xem ngươi còn có lý do châm chọc nữa không.

Ngọc Tiệp dư lại nói: “Nương nương, còn phải tới Hy Ninh cung thỉnh an thái hậu nữa, mau đi thôi!”

Ta gật đầu, đáp: “Thế thì chúng ta đi trước thôi, lát nữa bảo Triêu Thần đuổi theo cũng được”, nói xong bèn liếc nhìn Thiên Lục, cất bước ra ngoài.

Ngọc Tiệp dư vội vàng bước theo, Thiên Lục và Cúc Vận cùng đành đi theo chúng ta. Ta không ngồi loan kiệu, bọn họ cũng không dám, chỉ để loan kiệu đi phía sau.

Ngọc Tiệp dư đi cạnh ta, ta hơi nghiêng mặt nhìn nàng ta, nhỏ giọng nói: “Chuyện hôm nay, cảm tạ tỷ tỷ trước!”

Nàng ta tủm tỉm cười, thư thả đáp: “Nương nương nói quá rồi, nhưng sao nương nương dám động tay đánh nàng ta như thế?”

Ta cười nhạt: “Không phải vì đã trông thấy tỷ tỷ ở sau nàng ta sao? Nhưng bản cung thấy kỳ lạ, sao tỷ tỷ cũng cùng lúc xuất hiện ở đây thế?” Hôm nay, nếu không phải Ngọc Tiệp dư tới, ta cũng không dám đánh Thiên Lục, đánh rồi lại không có người làm chứng là ta đánh nhầm.

Nàng ta hạ giọng đáp: “Nương nương thất sủng ở chốn hậu cung, hôm qua Hoàng thượng ốm mà nương nương không ghé qua Thiên Dận cung thăm nom, đêm hôm Hoàng thượng lại ghé qua Cảnh Thái cung, tần thiếp cũng lo lắng…”

Lời nói của nàng ta khiến ta giật mình hoảng hốt.

Ta thật sự không ngờ, hôm qua xảy ra rất nhiều chuyện mà vẫn có thể truyền đi nhanh thế! Ở hậu cung này, mồm nhanh miệng nhảu đúng là thứ chưa bao giờ thiếu. Ta thất sủng ở chốn hậu cung, ắt hẳn ai nấy đều chờ để cười nhạo ta phải không? Cũng may nàng ta vì lo lắng mới tới, đúng lúc chạm mặt Thiên Lục. Với tính tình của Thiên Lục, muốn tới để chọc giận ta, chẳng qua nàng ta không ngờ được, giữa đường lại nhảy ra một Ngọc Tiệp dư tới giảng hòa. Nếu Thiên Lục còn dằng dai thì nàng ta chính là kẻ nhỏ nhen. Nhưng Thiên Lục à, lần này, ta chắc chắn sẽ không để nàng ta thoát ra một cách dễ dàng đâu! Trước đây là ta không cẩn thận nên mới lọt vào chiếc bẫy do nàng ta sắp đặt, lần này, ta sẽ trả lại cho nàng ta, không thiếu thứ gì.

Ngọc Tiệp dư ngước mắt nhìn ta, lại nói: “Nương nương, bệnh của Hoàng thượng sao rồi?”

Nàng ta không hỏi Hạ Hầu Tử Khâm đến cung của ta làm gì, chỉ hỏi bệnh của hắn ra sao. Hôm nay thấy ta không có chuyện gì, chắc chắn nàng ta cũng biết, hắn không tới hỏi tội hay trách mắng ta.

Quay lại nhìn Thiên Lục, ta đáp: “Nếu không nhờ Tích tần khuyên nhủ Hoàng thượng quay về kịp lúc, chỉ e bệnh tình của Hoàng thượng không khả quan như vậy đâu. Giờ bản cung thấy mình thật sự không phải, còn lỡ tay đánh nhầm ngươi nữa.”

Sắc mặt Thiên Lục bỗng trắng bệch, một bên má bị ta đánh còn đỏ ửng.

Nàng ta cắn môi, nói: “Hoàng thượng long thể an khang mới là phúc của chúng ta, đây là chuyện tần thiếp nên làm!”

Cúc Vận đi cạnh nàng ta không còn vẻ kiêu căng, ngạo mạn như trước, chỉ cúi đầu, không dám liếc nhìn ta dù chỉ một cái. Ta nghĩ, chắc ả cũng đã sợ, Thiên Lục được sủng ái mà ta cũng dám đánh, huống chi ả chỉ là một cung tỳ bé nhỏ?