Nửa tiếng sau, Kiều Chanh lên chiếc Bentley đỗ trước cửa nhà hàng, vừa đến gần đã bị kéo vào trong xe, đẩy xuống ghế sau.
Thân hình cao lớn của người đàn ông nghiêng về phía trước, dùng đầu ngón tay nhéo cằm cô, hôn lên môi cô, tay còn lại vén mép váy của cô lên.
Một cỗ nóng lạnh hỗn hợp xông lên, thân thể Kiều Chanh run rẩy kịch liệt, cô mờ mịt nhìn anh, nhẹ giọng gọi: "A Chu."
Tạ Chu đặt tay lên chiếc eo thon của cô, siết chặt: "Em thật sự càng ngày càng không ngoan."
Một nửa khuôn mặt trong trẻo của người đàn ông ẩn trong bóng tối, một nửa được phản chiếu trong ánh sáng, một con mắt đỏ thẫm của anh sáng lên, một bên còn lại lại cực kỳ tối tăm.
Cái sáng thì lấp lánh, còn cái tối thì quyến rũ mê người.
Anh ngạo nghễ nhìn cô từ trên cao, đầu ngón tay chọc vào da thịt cô, đôi mắt quét từng inch một, dừng lại ở khung cảnh mà anh không thể nhìn thấy.
Đôi mắt anh rực lửa, như muốn nuốt chửng ai đó vào bụng.
Eo Kiều Chanh bị nhéo đau, cô khẽ cử động, giây tiếp theo, người đàn ông bắt đầu dùng sức hơn, khóe môi Tạ Chu dường như nhếch lên, anh mυ'ŧ nhẹ môi cô, nói: "Tiểu yêu tinh."
Không đợi Kiều Chanh phản ứng, anh lại chặn môi cô lại. Những nụ hôn của anh chưa bao giờ nhẹ nhàng, lần này cũng thế, môi và lưỡi quấn lấy môi cô.
Không bao lâu, Kiều Chanh đã chịu thua, cô cắn lên cổ anh, kêu lên một tiếng.
Tạ Chu giống như nghiện tiếng rêи ɾỉ của cô, cô càng la hét, anh càng hôn cô điên cuồng, không biết là ảo giác hay gì nữa.
Kiều Chanh cảm giác được xe chuyển động, cô ngượng ngùng vùi mặt vào ngực anh, giọng run rẩy cầu xin tha thứ: "Đừng làm ở trên xe, em muốn về nhà."
Kiều Chanh đang nói về nơi cô và Tạ Chu sống, công quán Lam Uyển, một biệt thự dành cho gia đình ở phía Tây thành phố, một tiểu khu rất riêng tư.
Tạ Chu mua làm quà cho Kiều Chanh, bình thường Kiều Chanh không thường xuyên ở nơi đó, chỉ khi Tạ Chu có mặt mới tới.
Nhưng Tạ Chu cũng không thường xuyên đến đó, có lẽ anh chỉ ghé một hoặc hai lần một tháng.
Tất nhiên, công việc bận rộn thì điều đó cũng dễ hiểu.
Trong mắt bạn bè, mối quan hệ giữa Kiều Chanh và Tạ Chu rất vi diệu, họ không giống như một cặp đôi mà giống như một mối quan hệ bị giam cầm, tất cả những gì Kiều Chanh làm chỉ có thể là chờ đợi.
Có một thời điểm, Tống Hi thật sự không thể chịu đựng được nữa, đó là ngày sinh nhật của Kiều Chanh, cô đã hết lòng chờ đợi Tạ Chu mấy tiếng đồng hồ, đồ ăn đã nguội lạnh nhưng người lại không tới, cuối cùng trợ lý cũng gọi điện đến, nói là Tạ Chu có việc phải làm, không thể đến được, đã gửi quà đến cho cô rồi.
Có thể tưởng tượng được Kiều Chanh đã thất vọng đến mức nào.
Khi Tống Hi biết được, cô ấy lắc vai Kiều Chanh, hỏi: "Cậu không thể cứng rắn chia tay anh ta sao?"
Suy nghĩ của Kiều Chanh lại quay về quá khứ xa xưa, khi cô bị người ta bắt nạt và bị tạt nước bẩn, chính Tạ Chu là người đã cởi bỏ áo khoác khoác lên người cô, cảnh cáo những kẻ hay bắt nạt cô, nếu họ dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ thêm lần nữa, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho họ.
Mỗi khi nghĩ tới cảnh tượng này, trái tim lạnh lẽo của Kiều Chanh lại lần nữa nóng lên, cô bất lực nói: "Tống Hi, tớ yêu anh ấy, tớ không muốn chia tay."
"A." Kiều Chanh thở dốc đau đớn, cô thoát khỏi suy nghĩ vẩn vơ, rụt cổ lại.
Tạ Chu mím môi, sau đó lùi ra một chút, đầu ngón tay trắng nõn lạnh lùng của anh kéo dọc một đường dài xuống một bên cổ của cô.
Anh biết cô không thích để lại dấu vết ở những nơi dễ nhìn thấy nhưng anh vẫn làm, điều đó cho thấy tâm trạng của anh đang không tốt.
"Đang hôn môi với anh mà em lại nghĩ đến chuyện gì?" Anh lạnh lùng hỏi thêm: "Hay là em đang nhớ ai?"