"Hy vọng chuyện này sẽ không xảy ra lần thứ hai. Nếu bà còn nói những lời như vậy nữa, tôi chỉ có thể đề nghị anh Hạ sa thải bà." Tôn Lan Thục đang tức giận, Kỷ Liễm như sợ lửa của bà ta chưa đủ lớn, lại thêm củi vào.
Giọng điệu bình thản của anh từng chữ từng chữ đâm vào điểm yếu của Tôn Lan Thục.
Sự tức giận lấn át lý trí, bị Kỷ Liễm kích động, Tôn Lan Thục buột miệng nói: "Không cần cậu nói, tôi sẽ nói thật với Hạ Minh Trầm về việc cậu ngược đãi Hạ Sanh, cậu cứ đợi anh ta đến xử lý cậu đi!"
Khuôn mặt bình tĩnh của Kỷ Liễm cuối cùng cũng xuất hiện một vài vết nứt, Tôn Lan Thục rốt cùng cũng nắm được điểm yếu của Kỷ Liễm.
Biệt thự này là Hạ Minh Trầm mới mua gần đây, nhà mới được trang trí lại, Hạ Minh Trầm rất tin tưởng bà ta, trong biệt thự không lắp camera, bà ta cũng tin chắc rằng Kỷ Liễm không có bằng chứng gì về bà ta.
Nhìn thấy sắc mặt Kỷ Liễm càng lúc càng khó coi, bà ta không khỏi đắc ý cười: "Bây giờ biết sợ rồi à? Nếu cậu ngoan ngoãn làm người, tôi cũng sẽ không làm đến mức này. Cậu nên cảm ơn tôi vì bài học này, lần sau đừng ngốc nghếch tin người khác như vậy, phải biết đề phòng người khác."
Tôn Lan Thục hài lòng nhìn vẻ mặt chán nản của Kỷ Liễm, thân hình đồ sộ chen qua Kỷ Liễm, xông vào phòng.
Bà ta đi đến trước mặt Hạ Sanh, ngồi xổm xuống, cười và xoa khuôn mặt nhỏ nhắn đang cảnh giác của Hạ Sanh, đe dọa: "Tất cả là lỗi của ba nhỏ cháu, khi ba cháu về, dì sẽ nói với ba cháu rằng cháu là một đứa trẻ hư."
Hạ Sanh đã nhiều ngày không cảm nhận cảm giác mũi và mắt cay cay như thế này. Từ ngày ba nhỏ khen bé kiên cường, bé đã quyết tâm trở thành một đứa trẻ mạnh mẽ.
Nhưng bé vẫn chưa đủ mạnh mẽ.
Bé lại nói dối ba nhỏ, bé chính là một bé mít ướt.
Phản ứng của Hạ Sanh khiến Tôn Lan Thục thở phào nhẹ nhõm. Sau khi đuổi Kỷ Liễm đi, Hạ Sanh sẽ lại trở về tay bà ta, lúc đó bà ta muốn làm gì thằng ranh này cũng được.
Lúc đầu, Hạ Sanh cắn chặt môi, không để phát ra tiếng động. Tôn Lan Thục đang mải mê suy nghĩ, không kiểm soát được lực tay, lần đầu tiên véo má bé đến đỏ ửng. Vì quá đau, bé không nhịn được kêu lên.
Nước mắt lã chã rơi xuống, miệng bé há to, tiếng khóc còn chưa phát ra, đã ợ một cái trước.
Nước mắt bị tiếng ợ này đẩy ngược trở lại, Hạ Sanh sững sờ, xấu hổ dâng lên, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, sau đó dạ dày bé cuộn lên, "ọe" một tiếng, nôn hết lên người Tôn Lan Thục trước mặt.
Tôn Lan Thục: "..."
Cháo bát bảo vừa vào bụng Hạ Sanh, còn chưa kịp tiêu hóa hoàn toàn.
Sau khi nôn ra, mùi ngọt ngấy nhanh chóng lan tỏa, mùi không khó chịu, nhưng cảnh tượng lại khiến người ta không thể chịu đựng được.
Tôn Lan Thục không thể tin được nhìn chất nhầy dính trên chiếc váy lụa của mình, bà ta thậm chí còn có thể phân biệt được đó là những thứ gì.
Những hạt gạo được nấu nhừ, hạt dẻ bị cắn vỡ, tất cả dính lại thành một khối nhầy nhụa.
Những thứ này rơi trên sàn nhà đã đủ khiến người ta đau đầu, huống chi phần lớn lại dính trên váy của bà ta.
"Mày đang làm cái quái gì vậy!" Đây là chiếc váy yêu quý nhất của bà ta, tốn hơn hai nghìn tệ, dù có thể giặt sạch, nhưng bóng ma tâm lý cũng không thể xóa bỏ, chiếc váy này coi như đã hỏng.
"Xin lỗi..." Hạ Sanh cầm chiếc khăn tay nhỏ của mình, luống cuống muốn giúp Tôn Lan Thục lau vết bẩn trên váy, nhưng tay còn chưa kịp chạm vào đã bị Tôn Lan Thục hất ra.