Tôi nói: “Không có, làm sao?”
Ngửi thấy mùi vị của thịt thỏ, trong bụng truyền đến tiếng ùng ục. Khi mùi vị bay ra, tôi không khỏi nuốt mấy miếng nước bọt.
“Sau khi ăn thịt thỏ xong, chúng ta đi đến con suối nhỏ kia, tìm kiếm cóc, thứ đó có thể có tác dụng lớn”. Đang nói chuyện, chú trung niên lấy thịt thỏ ra khỏi kệ, cùng tôi chia đôi.
Ăn uống no đủ, hai chúng tôi lên đường đi tới con suối nhỏ, ước chừng hơn hai giờ mới đến nơi.
“Trời tối như vậy, chú có thể bắt được cóc sao?” Tôi nhỏ giọng hỏi một câu.
Trong bóng tối, chú trung niên nhìn chằm chằm dòng suối nhỏ trước mắt, cười nói: “Cậu cẩn thận nghe một chút”.
Hai chúng tôi đứng bên cạnh dòng suối, nghiêng tai lắng nghe, thật giống như ở dòng chảy phía xa kia, truyền tới âm thanh oa oa.
Tôi nhỏ giọng nói: “Cóc đang kêu?”
“Đúng! Lần theo tiếng kêu, nhất định tìm được nó, đi theo ta”. Chú trung niên từ thắt lưng rút ra một con dao găm nhỏ, rồi nhảy xuống dưới dòng suối.
Tôi cũng theo hắn nhảy xuống, trong nháy mắt nước lạnh tràn vào đế giày, cảm giác một trận lạnh lẽo từ lòng bàn chân chạy tới toàn thân.
Dẫm đạp dưới nước, chúng tôi chậm rãi đi tới một tảng đá xanh, tảng đá này ước chừng nhỏ bằng một quả bóng rổ, tròn tròn dẹt dẹt, được đặt ở giữa dòng suối.
Chú trung niên đưa đèn pin cho tôi, khom lưng, một tay nhấc hòn đá, một tay chờ thời cơ rồi bất chợt chọc thẳng xuống nước.
Tôi cả kinh, thầm nói bên dưới hòn đá này có có nằm trong đó?
Tôi biết ếch bình thường đều nằm nhoài ở bờ sông không động đậy, chúng tôi khi còn bé đi bắt ếch, dùng câu bắt bốn phía.
Chúng tôi ngầm gọi đó là bom câu, chậm rãi đem móc thả xuống, đợi sợi tơ rủ xuống đến bụng ếch, nó đâm sầm vào và bom câu liền trực tiếp cắm vào bụng ếch.
Nhưng tôi còn chưa kịp cầm đèn pin chiếu cho hắn, trong đêm tối ánh mắt hắn có thể tốt như vậy? Không chờ tôi phản ứng, tay phải hắn từ trong nước lộ ra, tôi giơ đèn pin lên chiếu tới, không khỏi khâm phục thực sự.
Con dao găm trên tay hắn có một con cóc bị cắm vào, mũi dao cắm vào lưng con cóc, trực tiếp xuyên qua bụng trắng như tuyết của nó.
“Đi!”
Chú trung niên hất đầu, mang theo tôi tiếp tục đi tới đỉnh núi.
Trước khi đi chúng tôi đã để lại ký hiệu. Lần này xe chạy đường quen, vẻn vẹn chỉ mất hơn nửa canh giờ liền một lần nữa trở về đỉnh núi.
Ngẩng đầu nhìn lên, mặt trăng bị mây đen che đậy, như là phủ thêm một tầng lụa mỏng, trăng sáng rất mờ, rất mờ.
Chú trung niên quay đầu nhìn bốn phía, cuối cùng chỉ vào gốc cây của một cái cây lớn cành lá xum xuê, nói với tôi: “Đi theo ta”.
Đến dưới cây lớn, tôi giúp hắn cầm đèn pin, hắn dùng giày da giẫm lên hai chân sau của con cóc, mạnh mẽ rút dao găm trong người con cóc ra, lúc mũi dao rời đi máu liền văng tung toé.
Tôi có chút không đành lòng, nhưng cũng không biết nên nói cái gì.
Chú trung niên nói: “Cậu nghĩ gì thế? Đừng phân tâm, giúp ta soi là được!”
Sau đó, hắn giơ dao găm cẩn thận cắt trên bụng trắng tuyết của con cóc, đem con vật này đang sống sờ sờ, bị cắt đến thống khổ giãy dụa.
Nhưng con cóc càng giãy dụa, chú trung niên càng tàn nhẫn, hầu như đem toàn bộ thịt tròn bụng con cóc cắt hết.
Tôi nói: “Chú à, chú nhẹ một chút đi tôi xem bị đau bụng”.
Hắn sững sờ, nói: “Cậu cả nghĩ quá rồi, cậu nhìn kỹ một chút, ta chỉ mới cắt da, vẫn chưa làm tổn thương tới cơ thịt”.
Đang nói chuyện, hắn lại bắt đầu cắt chân sau con cóc. Tôi phát hiện chú trung niên kỳ thực cũng là một cao nhân thâm tàng bất lậu, nếu như lần đầu tiên tôi gặp hắn mà thấy cảnh tượng này, nhất định sẽ nghĩ hắn là nhà sinh vật học.
Bởi vì hắn dĩ nhiên chuẩn xác không có sai sót đem dao găm cắm vào bên trong bắp đùi của con cóc, càng chuẩn xác chặt đứt gân đùi, cứ như vậy, tuy rằng con cóc không chết, cũng coi như là phế bỏ.
Cóc không thể nhảy, giống như một người phụ nữ không thể có con, đó là một sự thống khổ cả đời.
Tôi nghĩ thế là đủ rồi, không nghĩ tới chú trung niên lại lấy cành cây đè lên một trong hai chân trước của con cóc, cũng dùng mũi dao để chặt bỏ các cơ. Bốn cái chân của con cóc, vẫn cứ bị hắn phế bỏ ba chân!
Làm xong tất cả những thứ này, hắn mới giơ chân lên, nhấc giày da, con cóc kia mặt ngửa lên trời, không dám vươn mình, trên bụng chảy đầy máu tươi, đem cỏ dại bên cạnh đều bị nhuộm đỏ.
Tôi nói: “Chú muốn làm gì vậy?”
Chú trung niên bỗng nhiên đem ngón tay đặt trên miệng, đối với tôi làm một động tác xuỵt.
Tôi không lên tiếng, theo ánh mắt của hắn đồng thời nhìn lại, con cóc sắp chết kia lưng ở dưới, bụng hướng lên trời, ở trên cỏ gian nan ngọ nguậy.
Bởi gân bắp đùi đã bị đánh gãy, nó không có cách nào nhảy được, chân sau coi như bị phế bỏ. Mà chân trước cũng bị đánh gãy một bên, chỉ còn dư lại cái chân nhỏ bên trái gian nan lê lết trên cỏ dại, mượn lực ma sát mà bò đi.
Túi độc trên lưng cóc trong quá trình ma sát, từ từ vỡ ra, toàn bộ nọc độc bị nó lau trên đường.
Tôi nhìn con cóc này, trong lòng thật sự đau đớn, tôi thấy nó vẫn muốn sống, vẫn muốn tìm đến nhà của chính mình, vẫn còn muốn tìm đến cha mẹ mình, nó muốn trở về địa phương nó sống. Chỉ tiếc, ảo tưởng đẹp đẽ này rồi sẽ cùng máu tươi trôi đi mất.
Bởi con cóc chỉ còn dư một cái chân trước, khi nhúc nhích không cách nào bò một đường thằng được, nó bò ngay trước mặt chúng tôi thành một vòng tròn. Lúc điểm bắt đầu và điểm kết thúc của vòng tròn được nối với nhau, bụng con cóc cuối cùng cũng ngừng nhảy.
Nó, chết ở điểm đầu, cũng chết ở điểm cuối.
Cái này dùng nọc độc cóc cùng với máu tươi vẽ một vòng rất đều, máu tươi cùng nọc độc tỉ lệ đều như vậy rất thoả đáng.
Tôi thầm khϊếp sợ, nghĩ một phen, chú trung niên nhìn như không có mục đích ở trên bụng cóc cắt loạn, kỳ thực là nắm giữ đúng lực. Đầu tiên, không thể cắt quá sâu, cũng không phải trực tiếp gϊếŧ luôn con cóc. Thứ hai, không thể cắt quá nhẹ, cũng không để chảy máu nhiều quá.
Chú trung niên nói với tôi: “Đã xem Tây Du Ký chưa?”
Tôi nói: “Xem rồi, làm sao vậy?”
“Tôn Ngộ Không dùng gậy Như Ý vẽ cho Đường Tăng một vòng tròn, yêu ma quỷ quái liền không thể tới gần. Cậu ở bên trong vòng tròn này, ta đảm bảo cậu an toàn”.
Chú trung niên vừa dứt lời, tôi liền nói: “Đó là giả, được không? Chú sẽ không lấy tính mạng của tôi mang ra nói đùa chứ?”
“Ở thế giới tự nhiên, khi một con gấu phát hiện con mồi, nó sẽ phun nướ© ŧıểυ thành một vòng tròn vây quanh con mồi này.
Sau đó con mồi không dám chạy, gấu có thể đến để ăn lúc nào cũng được, cậu có biết tại sao không?”
Tôi nói không biết, cũng chưa từng nghe qua.
Chú trung niên nói: “Nướ© ŧıểυ của gấu bên trong chứa một thành phần đặc thù, loại thành phần đặc thù này sẽ mang một thông điệp cho các động vật khác, một loại thông điệp khiến chúng hoảng sợ, chỉ đơn giản như vậy”.
Tôi rất cẩu thả mà nói: “Vậy chú làm cái vòng này, là để phòng bị cái gì? Cá trong sông sao?”
Chú trung niên nói: “Không, là phòng bị quỷ trong núi!”
Tôi hít vào một ngụm khí lạnh, hướng mắt nhìn về bốn phía, trong nháy mắt thấy gió lạnh ùa tới, trên đỉnh đầu lá cây cũng tựa hồ không gió mà bay
Tôi nhỏ giọng hỏi: “Chú muốn làm gì?”
Hắn đến bên tai tôi, nhỏ giọng nói: “Có nhớ lúc chúng ta tới miếu cổ, nửa đêm ta bỏ đi không?”
Tôi nói có nhớ, lúc đó tôi tỉnh rồi, nhưng không tìm được chú ta.
Chú trung niên gật đầu và nói: “Lúc đó ta đang ngủ, liền cảm thấy có người sờ đầu ta. Khi ta tỉnh lại và nhìn, phát hiện tóc của ta biến mất hết”.
Mẹ nó, tôi trừng mắt, suýt chút nữa đái ra đũng quần.
Tôi nói: “Chú à, đang nửa đêm, chú đừng nói những lời này chứ, với cả hiện tại không phải tóc chú vẫn khoẻ mạnh sao?”
Chú trung niên khuôn mặt nghiêm nghị, thận trọng nói: “Trước khi được gột rửa ở Phạm Diễn thần thụ, ta không phải người cũng không phải quỷ, vì lẽ đó, tóc của ta đều là giả, ta bất cứ lúc nào cũng có thể biến ra tóc”.
Chú này, chú có ý gì, cứ việc nói thẳng đi, tôi sẽ hoảng a.
Chú trung niên nhỏ giọng nói với tôi: “Lúc đó ta tỉnh lại, nhưng không cảm nhận được khí tức của người sống, vừa vặn bên ngoài miếu cổ gió thổi lớn, ta liền đuổi theo, kết quả không thấy cái bóng đó nữa”.
Tôi nghĩ tới lúc đó tôi không ngủ được, mở mắt ra thấy cái bóng đen trên nóc miếu.
“Vì thế ta cảm thấy dọc theo con đường này đang có quỷ theo dõi chúng ta! Tiểu tử, cậu biết một con quỷ chân chính là như thế nào không?”