Cô Vợ Ẩn Hôn Của Ảnh Đế

Chương 4

Ăn tối xong, Tề Chân thấy thời gian có chút muộn, buổi tối cũng không về nhà, cô nhờ Dụ Cảnh Hành đưa cô về chung cư cạnh trường học.

Mẹ cô thuê căn hộ này cho cô vì bà không muôn cô sống trong ký túc xá. Lạc Lâm Traan cảm thấy ký túc xá có quá nhiều nhiều, cơ sở vật chất trong không tốt lắm, giường lại chật hẹp, đặc biệt ghét bỏ.

Tề Chân đương nhiên biết mẹ có ý tốt, nhưng cô cũng không thường xuyên sống ở đó, phần lớn thời gian cô thích sống ở ký túc xá hơn, cũng không thích đặc biệt. Nhưng bởi vì một ít vấn đề nên mối quan hệ giữa Tề Chân và các bạn cùng phòng chưa bao giờ tốt đẹp, thậm chí còn trở nên có chút lãnh đạm.

Trước khi xuống xa, Tề Chân vẫn có chút khẩn trương, sợ bị paparazzi chụp ảnh hay gì đó.

Ở bên Dụ Cảnh Hành, Tề Chân còn lo lắng hơn anh nhiều, tay gần như đổi mồ hôi.

Dụ Cảnh Hành nhìn ra sự khẩn trương của cô, chỉ cười cười: "Sẽ không có vấn đề gì, không cần khẩn trương."

Về phần tại sao sẽ không có vấn đề, cũng không có giải thích, nhưng ngữ khí tựa hồ rất nhẹ nhàng.

Tề Chân có chút ngượng ngùng, nhìn chằm chằm mũi chân mình, nghĩ một chút rồi nói: "Hôm nay anh trả tiền rồi, khôm khác tôi sẽ mời anh một bữa."

Dụ Cảnh Hành mỉm cười, đôi mắt màu nâu dịu dàng, giọng nói êm ái, nhẹ nhàng: "Muốn mời tôi món gì?"

Anh cao hơn Tề Chân rất nhiều, vai rộng chân dài, mặc âu phục đứng dưới ánh trăng rũ mắt nhìn cô, như thể đang ôm cô vào lòng.

Rõ ràng thần tượng của cô không phải Dụ Cảnh Hành, idol của cô là Phong Thản Chi nha! Nhưng vẫn rất khẩn trương, cũng không thể giải thích được.

Tề Chân có chút mặt đỏ, ngẩng đầu nhìn anh: "Mời đồ ăn bà nội tôi làm, bà làm đồ ăn ngon nhất."

Dụ Cảnh Hành có chút kinh ngạc nhưng vẫn mỉm cười gật đầu, vui vẻ đáp ứng.

Tề Chân nói xong liền cảm thấy có chút sai lệch.

Chỉ là cô cảm thấy Du Cảnh Hành chưa từng đến nhà hàng nào nên chắc chắn sẽ không tìm được gì mới, nếu cô muốn thành thật hơn, cô nghĩ là món ăn bà nội nấu là ngon nhất.

Ngon hơn bất kỳ nhà hàng nào.

Quan trọng nhất chính là, bà nội Tề là fans của Dụ Cảnh Hành.

So với thế hệ trẻ, cô thích xem phim văn học, lịch sử, trong đó Dụ Cảnh Hành đóng vai chính bom tấn lịch sử《 Thủy Hoàng 》là bộ phim được bà nội cô yêu thích, huống hồ anh còn rất đẹp trai, bà cô cũng không giấu giếm khi bày tỏ sự yêu thích với người đàn ông này.

Bất quá...... Tề Chân không thích những bộ phim truyền hình không lãng mạn!

Cho nên 《 Thủy Hoàng 》 cũng chưa xem qua......!

Cô nghiêm túc giải thích một chút: "Bà nội tôi là một fans phim của anh, bà nấu ăn siêu ngon nên tôi hy vọng anh cũng được ăn. Nếu biết anh đến, bà nhất định sẽ chuẩn bị cẩn thận. Khả năng so với bên ngoài sẽ không giống nhau....."

Tề Chân có chút ngượng ngùng, Dụ Cảnh Hành nhìn vào đôi mắt không tập trung của cô, hơi nhếch môi, bàn tay to xoa đầu cô, dùng đôi mắt nâu sẫm nhìn cô, ôn nhu mỉm cười: "Ừ, tôi rất mong chờ đó."

Trừ khi cần thiết, người đàn ông này sẽ không tiếp xúc thể xác với Tề Chân, bây giờ khi sờ đầu cô, cảm giác giống như một vị trưởng bối dịu dàng và bao dung.

Một chút cũng không giống hẹn hò.

Xuống xe của Dụ Cảnh Hành, mặt Tề Chân có chút nóng bừng.

Cũng không phải là thích, chỉ là cảm thấy xấu hồ khi gần gũi với một người đàn ông phong độ và lịch lãm như vậy.

Huống hồ anh ấy vẫn là minh tinh trước đây cô thích, cô vẫn thích xem những bộ phim cổ trang mà anh đóng.

Trở lại căn hộ, Tề Chân tắm rửa xong ôm máy tính ngồi ở trên giường, bắt đầu tìm bộ phim cổ trang yêu thích của cô《 Mỉm cười với dân 》.

Không giống như 《 Thủy Hoàng 》, bộ phim này có một câu chuyện lãng mạn và cô rất thích xem.

Ờm, nếu bạn không xem phim ngôn tình thì xem cái gì cơ chứ

Sau khi nhạc dạo đầu kết thúc, chính là cảnh nam chính đang chơi đàn trong rừng trúc yên tĩnh, tay áo rộng màu xanh lam, vạt áo bay phấp phới, thanh kiếm giơ lên từ dưới đàn, mái tóc đen xõa ra sau đầu, khuông mặt cùng hiện tại rất giống nhưng kiêu ngạo hơn, ánh mắt sắc bén và lãnh đạm.

Anh đóng vai chính trong bộ phim đó, chính là người chịu trách nhiệm phục quốc, ngay từ đầu đã giỏi bày mưu, dộ dỗ nữ chính là công chúa và liên tục hành hạ trái tim cô. Anh cho công chúa mật ngọt và khiến công chúa phải hết lòng vì mình, cuối cùng anh đã giành được uyền lực còn công chúa thì nước mất nhà tan.

Từ Một ẩn sĩ vô danh trong rừng trúc, dần dần dấn thân vào con đường quyền lực, cuối cùng ấm mưu đoạt ngai vàng, khi trở thành hoàng đế ngay cả khí chất cũng trở nên khắc chế mà uy nghiêm, dần thoát khỏi cảm giác trẻ trung phóng khoáng lúc ban đầu.

Có điều cuối cùng anh nhận ra cuộc sống, cùng công chúa hi vọng ở một nơi xa xôi và không bao giờ liên lạc với cô nữa, đó là một cái kết buồn.

...... Lúc ấy Tề Chân đang học năm hai trung học, gần như bật khóc khi xem đoạn kết, thậm chí còn cãi nhau với bạn cùng bạn về việc nam thần có xứng đôi với công chúa hay không! Hay là xứng đôi với bạch nguyệt quang!

Kết quả ai cũng không phục ai! Vĩ tuyến 38 được vẽ ra và cả hai đã không nói chuyện với nhau trong gần một tuần.

Ai có thể nghĩ đến cuối cùng cô lại là người cùng với nam thần màn ảnh xem mắt? Nghĩ lại có chút kích động.

Không...... Không thể lại suy nghĩ điều đó nữa Chân Chân!

Cô suy nghĩ cái gì vậy? Nhanh dừng não lại!

Tề Chân đang nằm trên giường và gửi tin nhắn Wechat cho Dụ Cảnh Hành: [Tôi đang xem lại《 Mỉm cười với dân 》......]

Sau khi xem xong một tập, Tề Chân mở điện thoại và thấy câu trả lời của Dụ Cảnh Hành: [ Thế nào? ]

Anh lại gửi thêm một icon mỉm cười khác.

Tề Chân: [ Tôi cảm thấy nam chính đúng là một kẻ cặn bã _(:з" ∠)_ tan nát cõi lòng. ]

Dụ Cảnh Hành ôn hòa đánh giá: [ Ừ, có một chút thôi. ]

Tề Chân: [ Ừm...... Lúc còn nhỏ tôi rất thích bộ phim này, mặc dù bây giờ nó đã trở thành một bộ phim kinh điển, nhưng tôi giờ không còn cảm nhận được sự đáng yêu giữa anh và cô công chúa ấy nữa, cảm thấy sẽ tốt hơn nếu nam chính đơn độc.]

Dụ Cảnh Hành: [ Việc các cảm giác thay đổi khi trưởng thành là điều bình thường. Những gì anh ấy làm quả thực không phải là một người chồng tốt, cô suy nghĩ như vậy không có sai.]

Tề Chân:............

Cô kỳ thật không nghĩ nhiều như vậy, không nghĩ tới Dụ Cảnh Hành sẽ nghiêm túc nha. Nếu không nhìn vào tham vọng của nhân vật, hoài bão chí hướng của nhân vật thì đúng là tên cạn bã.

Nhưng cô vẫn trả là: [ Anh vẫn đẹp trai là được!! ]

Gõ xong cô có chút ngượng ngùng, vùi đầu vào gối, để lộ mái tóc dài bồng bềnh.

Có lẽ Dụ Cảnh Hành đã quen khi được khen đẹp trai nên không cảm nhận được, nhưng đây là lần đầu tiên cô thẳng thắn như vậy.

Dụ Cảnh Hành: [ Cảm ơn lời khích lệ. ] lại gửi một cái icon mỉm cười khác.

Vốn dĩ khi xem lại các bộ phim của anh, Tề Chân không khỏi có cảm giác đồng cảm, xét cho cùng thì loại nhân vật hiền lành, tâm địa nham hiểm lạnh lùng và tính toán này quá giống với vẻ ngoài của Dụ Cảnh Hành.

Tóm lại nó khiến cô cảm thấy có chút sợ hãi.

Nhưng anh không thức sự coi mình là nam chính mà đánh giá rất khách quan về vai diễn này, chỉ như vậy thôi lại khiến cô mất cảnh giác

Nhưng thành thật mà nói, Dụ Cảnh Hành quả thật là người trong rất lịch thiệp nhưng lại có chút xa cách và lạnh lùng mà nhỉ?

Cô kiểm tra WeChat, lần này cái gì cũng không có.

Một lát sau, lại phát hiện trên Weibo hiện lên một mục đặc biệt chú ý, cô click vào thì thấy ảnh đại diện đơn giản của Dụ Cảnh Hành.

@ Dụ Cảnh Hành: [ Hình ảnh ]

Là một bức tranh về bầu trời đêm.

Tề Chân ngồi ở cửa sổ ngẩng đầu nhìn, phát hiện bên ngoài cửa sổ anh trăng trên bầu trời cũng trông như thế này.

Dụ Cảnh Hành rất ít khi đăng Weibo, hôm nay là ngoại lệ, nhưng cũng chỉ có một tấm hình.

Tề Chân thuận tay lướt xem một vài bình luận lập tức không nói nên lời.

@ Chỉ có Cảnh Hành:!!! Chồng ơi, anh mở cửa sao. Anh chúc em ngủ ngon à? Em ghét điều đó, nó khiến em ngượng quá!

@ Anh có muốn uống Blue moon: Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, xin anh hãy nhìn em, em không thể đi xa để gặp anh, em thực sự nhớ anh [tim tim]

@ Tô Mạc Già: Ô ô tôi nghĩ nam thần đang yêu [ hình ảnh ] tôi không chấp nhận, xin đừng.

@AvadaKedavra: Không phải quảng cáo sao...... Tôi giật mình ngồi dạy và sắp chết rồi.

@ thiên tình _99108: Là địa điểm quay bộ phim mới, tôi nhìn thấy góc kia có cột mốc ở thành phố H, lầu trên nói nam thần đang yê, tát thẳng vào mặt.

......

Tề Chân tắt Weibo, ngã xuống giường, đeo bịt mắt lại, nghĩ đến chuyện này trong chốc lát, cô cảm thấy Dụ Cảnh Hành cũng không tệ, ít nhất khi ở cùng với anh cũng rất thoải mái.

Đảo mắt lại cảm thấy bản thân suy nghĩ quá nhiều.

Bởi vì mẹ của cô, Lạc Lâm Trân từ khi nɠɵạı ŧìиɧ tới ly hôn rất quan tâm tới chuyện tình cảm của cô.

Giống như là thức tỉnh về huyết thống, Lạc Lâm Trân cho rằng phụ nữ tuyệt đối không thể thua từ vạch xuất phát, năm đó nếu bà ấy nắm được cơ hội gả vào một gia đình tốt, có lẽ cô đã có được cuộc sống tốt hơn bây giờ nên con gái không thể yêu một cách bừa bãi, đem tâm tư của mình lãng phí lên những người không đáng.

Mối tình duy nhất của Tề Chân là ở cao trung, cũng là yêu sau lưng bà, người đàn ông này rõ ràng không phù hợp với tiêu chuẩn của mẹ cô và cô cũng không có ý đả kích tính đa nghi của mẹ cô. Nhưng điều đó cũng không quan trọng, cuối cùng cô cùng người ấy đã chia tay, ở một góc độ nào đó mẹ cô đã đúng.

Ngày hôm cô thản nhiên đến lớp khiêu vũ, dù bây giờ chỉ là sở thích nhưng mẹ cô vẫn đăng ký cho cô vào trường dạy khiêu vũ tốt nhất, trong đó có một số bạn cùng lớp của cô lại chơi cùng trong vòng bạn bé với Phương Mẫn Nghi.

Bởi vì đã muộn nên sáng dậy cô không quên gọi điện cho bà nội, cô tranh thủ bấm điện thoại gọi trước khi thay giày.

Sở dĩ gọi nhanh như vậy là sợ bản thân sẽ nhanh quên, hơn nữa bà nội dậy sớm nên sẽ không bị quấy rầy.

Mặc dù bố mẹ đã ly hôn nhưng Tề Chân vẫn rất thân thiết với bà nội, vì chính người đã nuôi nấng cô, khi cô còn nhỏ bố đã bận rộn với việc nghiên cứu khoa học còn mẹ cô thì suốt ngày đi công tác, cô giống như là vật cản chỉ có bà nội cưng chiều mang đến cho cô sự ấm áp và hạnh phúc tuổi thơ.

Bà nội ho khan một tiếng, oán trách nói: "Chân Chân à, con đứa nhỏ này, đã bao nhiêu ngày con không gọi điện cho bà rồi? Hôm nào về nhà, bà nội làm món ngon cho con ăn, trong đó có món tôm hầm rượu mà con thích. Con phải ngoan ngoãn đấy, bố con nói con là người hay khiến người lo lắng."

Tề Chân khẽ thở dài: "Gần đây con hơi bận, tiểu thuyết kinh dị cũng viết không được thuận lợi lắm nên con thấy rất khó chịu."

Bà nội lập tức ngừng oán giận: "Không sao đây, nếu không viết ra được thì cứ để đấy đi, đừng để nó ảnh hưởng đến công việc và nghỉ ngơi của con."

Sau đó bà lại lảm nhảm: "Con còn trẻ nên không biết sức khỏe quan trọng như thế nào. Ông Lý hàng xóm gần đây bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư phổi, con không thể giống như đứa nhỏ, hút thuốc không tốt."

Tề Chân lè lưỡi nói: " Con biết rồi, người đừng lo lắng, lỗ tai con sắp mọc kén rồi."

"Ờm...... cái kia, hai ngày nữa con sẽ mời một người nổi tiếng đi ăn tối. Bà có rảnh không ạ?"

Dụ Cảnh Hành thân là ảnh đế, chiếm được một vị trí lớn trong lòng của những người già, bà của cô là một fans trung thành của anh, vài ngày trước bà đặc biệt chi tiền để bay đến thành phố khác để xem buổi ra mắt bộ phim bom tấn quốc tế. Đối với người tiết kiệm như bà nội cô để mà tiêu tiền như vậy không nhiều lắm, bà nội Tề quả thực là một fans cuồng nhiệt.

Nhưng Tề Chân cũng không có ý định nói ngay với bà, chỉ sợ giữa xảy ra chuyện lại khiến bà thất vọng.

Bà nội nhất thời không nói chuyện, không biết là vì kinh ngạc hay là không muốn đi. Tề Chân có tật giật mình, có chút sốt ruột vì thế nhỏ giọng bổ sung một câu: "Bà nội đây là buổi xem mắt mà bố đã giới thiệu cho con."

Bà nội suy nghĩ một lúc cũng không từ chối ngay, tuy nhiên bà không có hứng thú đối phương là ai, bà chỉ bình tĩnh nói: "Bà đã nghỉ hưu ở nhà, lúc nào cũng rảnh, người xuất thân trong giới giải trí dễ bị cám dỗ hơn những người khác. Đàn ông rất nhiều, nếu thực sự muốn hẹn hò cùng với người ta thì phải cẩn thận."

Có một số lời kỳ thật bà không nói kỹ, nhưng theo bà thấy trong giới giải trí đàn ông tốt rất ít, con trai bà tuy thông minh, hiểu biết nhưng có lẽ cũng không quen biết với ngôi sao lớn nào. Người già đối với những tiểu thịt tươi lại có chút thành kiến, cho rằng bọn họ đều có trình độ văn hóa không cao, trong lòng không tu dưỡng kiến thức.

Bà muốn giới thiệu cho cháu gái mình một tấm gương mà bà ngưỡng mộ nhưng lời tới bên miệng lại không nói, bà sợ cháu gái thấy phiền phức lại không thực tế.

Bà Tề cảm thấy phải nói chuyện thoải mái với cháu gái, những người như mấy tiểu thịt tươi sống trong vòng tròn như vậy thực sự không phù hợp với Chân Chân.