Tiểu Hamter Ở Phế Thổ Độn Lương

Chương 5

Ngày 07/06/2024

Edit: Dandan

======

Nhìn thấy người trước mặt mình biến mất là cảm giác gì?

Du Điềm Vi ngơ ngác nhìn mì tôm trên sàn, phải qua một lúc lâu cô mới tỉnh táo lại.

“ Du Tiêu Nguyên? ” Cô nhớ rõ vừa mới hình như Du Tiêu Nguyên bị cô dọa sợ, ném mì tôm, sau đó trên ghế liền không có ai, chỉ có một động vật nhỏ lông xù xù.

Kêu “ Chi chi chi ” chạy xuống dưới đáy giường?

Du Điềm Vi không chắc lắm đi qua ngồi xổm xuống cạnh giường, quả nhiên nhìn thấy một nhóc hamster mập mập tròn tròn, vừa nhìn thấy cô duỗi đầu nhìn xuống đáy giường, thì sợ tới mức kêu “ Chi chi chi ”, quay đầu đưa mông về phía cô.

Màu trà sữa, chóp mũi cùng móng vuốt nhỏ xinh là màu hồng nhạt, đôi mắt tròn xoe, mà theo tỉ lệ thì xem như to tròn trong giới hamster nhỏ.

Đúng không?

Du Điềm Vi cảm thấy điều này quá ly kỳ, dù sao chính là khoa học không thể giải thích.

Cô nhớ khi còn nhỏ từng nghe qua câu truyện cổ tích như thế này, gì mà hồ tiên gả thấp cho thư sinh yếu ớt, có một ngày khi thư sinh về nhà thì phát hiện thê tử của mình biến thành hồ ly, nhưng Du Điềm Vi cô đã tốt nghiệp đại học một hai năm rồi!

Đã không còn là tiểu cô nương luôn tin tưởng vào những câu truyện cổ tích trước khi ngủ kia, cho nên, “ Sao lại có thể? ”

Cô không thể tin nhìn lại một vòng phòng bệnh, thật sự không có bóng người Du Tiêu Nguyên.

Nhưng Du Điềm Vi là thực sự đã trở về phòng trước Du Tiêu Nguyên, trơ mắt nhìn cậu xách hai bịch lớn trở về, rồi sắp xếp lại đồ ăn vặt cả nửa ngày.

Du Điềm Vi chưa từ bỏ ý định cũng mặc kệ phòng bệnh có dơ hay không, trực tiếp ngồi xếp bằng dưới sàn, cúi đầu đem đầu vói vào dưới giường bệnh, rình coi Thử Thử!

Tiểu hamster nghe bên ngoài không có tiếng động gì, còn lén lút xoay đầu qua một tí xíu, muốn nhìn tình hình bên ngoài như thế nào.

Ai biết, Thử Thử vừa quay đầu lại đã trực diện với mặt lớn của chị họ!

“ Chi chi chi!! ” Sợ tới mức Thử Thử chân sau giẫm xuống, trực tiếp nhảy dựng lên rồi lại rơi xuống đất bụng hướng lên trời.

Hù chết Thử Thử, hù chết Thử Thử rồi QAQ.

Ngay sau đó hamster nhỏ hoảng loạn lay chân trước, quay đầu tiếp tục chui sâu vào đáy giường.

Tiểu hamster mong nhỏ tròn vo, thật mập, cậu bị kẹt giữa giường và thanh sắt, cái đuôi nhỏ đều bị cậu kẹp lại chặt chẽ.

Du Điềm Vi nghĩ: Thử Thử, vẫn là rất đáng yêu, đặc biệt là Thử Thử mập. Cô vươn tay thăm dò, nhẹ nhàng chọc vào mông Thử Thử.

“ Chi chi chi! ” Đừng chọc, đừng chọc Thử Thử nha!! QAQ

Thử Thử vươn một móng vuốt nhỏ đẩy tay chị họ ra, đầu óc rối như tơ không biết nên đối mặt với chị họ thế nào.

A QAQ ngày đầu tiên đi vào thế giới này, dù Thử Thử cũng có rất nỗ lực trữ lương, nhưng Thử Thử cũng bị chị họ phát hiện rồi QAQ!!

Làm sao bây giờ? Thử Thử phải làm sao bây giờ nha QAQ.

Thử Thử còn chưa nghĩ xong cách xử lý chuyện này mà, Thử Thử còn rất hoảng mà!

Thử Thử sợ quá, con người có phải đều rất chán ghét tiểu yêu quái hay không.

Thử Thử đã bị chị họ phát hiện thân phận tiểu yêu quái rồi, giờ phải làm sao đây, chị sẽ đem Thử Thử nướng lên sao? Hay là trực tiếp quăng ra ngoài đút cho mèo hoang ăn nha?

Mèo hoang bên ngoài rất dữ luôn, trước đây lúc Thử Thử đi làm thêm từng gặp được kiểu mèo hoang này, Thử Thử cậu là tiểu yêu quái mà còn xíu chút nữa là đánh không lại!

Nhưng Du Điềm Vi chỉ thấy nhóc kêu “ Chi chi chi ” không ngừng, đầu nhỏ còn liều mạng chui vào trong, cũng không có tính công kích gì.

Hơn nữa nhóc Thử Thử màu trà sữa này còn có khả năng là em trai cô, Du Điềm Vi không nhịn được nhéo thân thể bụ bẫm của Thử Thử, trực tiếp tay không bắt lấy kéo ra ngoài!

“ Kỉ kỉ kỉ! ” Thời điểm hamster nhỏ bị chị họ niết trong lòng bàn tay, bụng nhỏ trắng hồng hướng lên trên, đều sắp bị hù chết QAQ.

Bốn chỉ móng vuốt nhỏ quơ quào không ngừng, chiếc mũi nhỏ màu hồng nhạt căng thẳng khí một hơi lại một hơi, đôi tai hình vòng cung cũng sợ tới mức dán sát đầu mình.

Toàn bộ Thử Thử nhìn qua chính là tròn vo một cục, ở trong lòng bàn tay chị họ nhảy lên nhảy xuống, muốn trốn đi, Du Điềm Vi đều sắp giữ không được.

Thử Thử bị bắt rồi, làm sao bây giờ? Thử Thử sẽ bị ăn luôn sao?

Trong đôi mắt đen nhánh tràn đầy nước mắt, chiếc mũi nhỏ hồng nhạt cũng uất ức rung động lên xuống.

“ Thử Thử, Tiểu Dụ Viên? ” Tiểu Dụ Viên là nick name của Du Tiêu Nguyên, cách đọc rất giống với tên cậu, chỉ là vị trí chữ thứ hai cùng chữ thứ nhất bị đảo lại.

Du Điềm Vi không chắc chắn nắm hamster nhỏ hỏi. Dùng một ngón tay thử sờ sờ bụng Thử Thử, nhỏ, nhưng rất mềm mại!

Thử Thử sợ đến mức hai chỉ móng vuốt nhỏ đều đang run rẩy, vẫn không nhúc nhích tha thiết nhìn chằm chằm cô, căng thẳng đến mức đầu lưỡi nhỏ màu hồng nhạt không ngừng liếʍ miệng.

Tim Du Điềm Vi lập tức mềm thành nước, dù em trai cô bị biến dị, thì vẫn là em trai bảo bối của cô, đã sợ thành như vậy mà vẫn không biết phản kháng lại.

Quả nhiên chính là quá thiện lương, hôm nay khi cô đến Cục Cảnh Sát thì mới biết, đám rác rưởi kia đều đã tới quấy rầy em trai cô suốt mấy ngày rồi.

Nếu không phải hôm nay xung đột quá lớn, những người đó kêu đánh kêu gϊếŧ, em trai dịu dàng của cô mới nhịn không được phản kháng lại.

Nghĩ vậy, Du Điềm Vi liền đau lòng, nâng hamster nhỏ cọ cọ mặt mình, lông xù xù cùng ấm áp dễ chịu như miếng chụp tai vậy.

“ Du Tiêu Nguyên, dù em biến thành dáng vẻ nào thì vẫn là em trai tốt của chị, biết chưa? ” Du Điềm Vi cực kỳ nghiêm túc nhìn hamster nhỏ trong lòng bàn tay, vừa nói vừa dùng lòng bàn tay điểm điểm chóp mũi nhỏ hồng hồng của Thử Thử.

Thử Thử lập tức ngừng run, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chị họ, trái tim lơ lửng cuối cùng cũng yên tâm buông xuống.

Sau đó hai chỉ móng vuốt nhỏ xoa xoa nắn nắn gương mặt, cuối cùng từ trong miệng móc ra một đóa hoa nhỏ xinh đẹp màu hồng nhạt đưa cho chị họ.

“ Chi chi ~ ” Tặng chị ~

“ Ô ô, quả nhiên lông xù xù quá đáng yêu! ” Thử Thử quá đáng yêu rồi!

“ Ba chị, cữu cữu của em trước đây cứ nhất quyết không cho chị nuôi tiểu hamster, nhưng ông đâu biết rằng cháu trai bảo bối của mình một ngày nào đó trong tương lai đã thực hiện nguyện vọng của chị cậu. ” Du Điềm Vi liều mạng cọ cọ bụng của hamster nhỏ.

Dù cho Thử Thử đã liều mạng dùng cả chân trước lẫn chân sau đẩy mặt cô ra đều không được, tức giận đến Thử Thử kêu “ Chi chi ”.