Nhận thức này đột nhiên khiến tâm tình của Hoắc Diên Xuyên không hiểu sao có một chút không thoải mái.
"Khương Ngư, cô xem việc kết hôn như trò đùa sao?"
Sắc mặt của Hoắc Diên Xuyên có chút khó coi. Đúng là anh có chút kháng cự cuộc hôn nhân này, nhưng bây giờ cô gái này đang đùa anh sao? Nói kết hôn chính là cô, nói ly hôn cũng là cô.
Mặc dù anh không thích cô, thế nhưng bọn họ đã kết hôn thì phải sống thật tốt cho hết đời, anh chưa từng có ý định ly hôn với cô gái này.
Nhìn dáng vẻ của Hoắc Diên Xuyên rõ ràng không vui gì, ngược lại làm Khương Ngư có chút sững sờ, chẳng lẽ Hoắc Diên Xuyên không phải nên vui vẻ phấn chấn đồng ý sao, cảm thấy cuối cùng cũng có thể thoát khỏi mình rồi? Nghĩ đến người anh em tốt của Hoắc Diên Xuyên - Chu Thiệu kia nếu mà biết được, đoán chừng sẽ hưng phấn khua chiêng gõ trống luôn ấy chứ.
Hiện tại anh tức giận như vậy làm gì?
Còn có, ai lấy hôn nhân ra làm trò đùa chứ?
"Tôi không có lấy hôn nhân ra làm trò đùa, thế nhưng anh không thích tôi mà, chúng ta cũng không hợp, chuyện lần này, là tôi không đúng, đáng lẽ trước khi kết hôn tôi nên từ chối, chúng ta ly hôn, người trong nhà anh hẳn là đều sẽ rất vui mừng, phía nhà họ Hoắc tôi cũng sẽ đi nói."
Khương Ngư cũng có chút không thoải mái.
Hoắc Diên Xuyên mím môi, không lên tiếng, tựa hồ là đang suy nghĩ cái gì đó, rõ ràng cảm thấy là lạ ở chỗ nào, thế nhưng những gì cô gái này nói cũng đúng là lời nói thật.
Cô nói muốn ly hôn, đây xem như một chuyện tốt.
Hoắc Diên Xuyên cảm thấy kỳ thật bản thân đáng lẽ phải cảm thấy vui mừng vì dù sao cô gái này sẽ không quấn lấy mình nữa.
Nhưng mà Khương Ngư nói ly hôn, cũng không phải dễ dàng như vậy, tối thiểu nhất hiện tại không được, vừa kết hôn liền ly hôn, không nói chính anh, ông nội cũng sẽ không đồng ý.
Hơn nữa, Hoắc Diên Xuyên lại nhìn Khương Ngư một chút, thời đại này người ly hôn không nhiều, phụ nữ đã ly hôn cũng không phải là chuyện gì tốt.
"Cô thật sự muốn ly hôn?"
"Ừm."
Khương Ngư nặng nề gật đầu.
Hoắc Diên Xuyên khẽ nhíu mày, anh tự nhiên là đã nhìn ra Khương Ngư không nói dối, cô thật sự muốn ly hôn, lúc này Hoắc Diên Xuyên lại cảm thấy có chút khó chịu.
Nhưng mà Hoắc Diên Xuyên nghĩ lại, anh vốn bởi vì trách nhiệm mới kết hôn với Khương Ngư, nhưng mà hiện tại chính Khương Ngư đề ly hôn, có lẽ việc ly hôn đối hai người đều tốt.
"Có thể, nhưng mà chúng ta vừa kết hôn, lập tức ly hôn sẽ ảnh hưởng không tốt, cũng không tốt cho thanh danh của cô."
Khương Ngư trầm mặc một hồi, Hoắc Diên Xuyên nói không sai, lúc này tư tưởng của mọi người còn chưa cởi mở, tin đồn sẽ đè chết người.
"Còn có chỗ ông nội, ông ấy rất thích cô, nếu như chúng ta bây giờ ly hôn thì ông nội nhất định sẽ rất đau lòng."
Khương Ngư có chút trầm mặc, trong nội tâm cô không muốn có liên quan gì đến Hoắc Diên Xuyên, thế nhưng là phía nhà họ Hoắc cũng là một vấn đề nan giải.
"Hoắc Diên Xuyên, vậy chúng ta tạm thời không ly hôn, chúng ta có thể định ra một kỳ hạn, ví dụ như một năm hai năm, chúng ta sẽ nói chúng ta không hợp, lại ly hôn, như vậy được không? Như vậy ông nội cũng sẽ không thương tâm."
Lời này của Khương Ngư cho dù là Hoắc Diên Xuyên nghe cũng không có vấn đề gì, tất nhiên cũng không có cách nào phản bác.
"Được."
"Vậy anh định ra kỳ hạn đi."
Khương Ngư nói với Hoắc Diên Xuyên.
"Một năm sau, nếu như cô cảm thấy chúng ta không hợp, vậy thì ly hôn."
"Được."
Bởi vì đã đi đến thống nhất ý kiến với Hoắc Diên Xuyên nên tâm tình của Khương Ngư rất phấn chấn.
Nhưng mà tình cảnh lập tức trở nên nguội lạnh.
Còn có một chuyện khó xử, bởi vì là ký túc xá, dù cho Hoắc Diên Xuyên cấp bậc cao thì cũng chỉ có một phòng ngủ, cho nên việc này có nghĩa là tối nay hai người phải ngủ chung một phòng.