Khương Ngư nghĩ thầm, có lẽ đây chính là ý nghĩa việc mình trọng sinh.
Chỉ là, vừa kết hôn liền muốn ly hôn, sợ là ông cụ Hoắc cũng sẽ không đồng ý, cảm thấy quá trẻ con, nói không chừng cảm thấy mình đang đùa giỡn bọn họ.
Khương Ngư nghĩ đến đây thì cũng có chút tâm phiền ý loạn, nhịn không được cắn chặt bờ môi.
Lúc Hoắc Diên Xuyên đẩy cửa ra tiến vào, nhìn thấy cô vợ nhỏ nông thôn được đính hôn từ bé kia của mình đang chau mày, cắn môi dưới, rất dáng vẻ khổ não.
"Khương Ngư."
Nhìn thấy Khương Ngư không có chú ý, Hoắc Diên Xuyên vẫn kiên nhẫn gọi một tiếng.
Đối với cô vợ này, mặc dù mình nói với Chu Thiệu phải tôn trọng cô, thế nhưng trong lòng Hoắc Diên Xuyên cũng có chút kháng cự, nhưng không phải nói Hoắc Diên Xuyên đã có người trong lòng.
Hoắc Diên Xuyên biết mình sớm muộn đều phải kết hôn, ban đầu anh cho là mình sẽ tìm một người quen biết kết hôn, thế nhưng bất thình lình nhảy ra một người như vậy, không hiểu biết gì, cứ như vậy mà kết hôn, Hoắc Diên Xuyên có chút không thoải mái.
Nhưng mà nhà họ Hoắc không phải loại người nói không giữ lời, trong đám cháu trai, mình là người thích hợp nhất.
Đã kết hôn, như vậy mình phải có một phần trách nhiệm với Khương Ngư.
Khương Ngư lúc này mới nhìn thấy Hoắc Diên Xuyên, Khương Ngư vốn cho rằng nhiều năm không gặp như vậy, mình đã sớm quên dáng vẻ của Hoắc Diên Xuyên, nhưng bây giờ nhìn thấy người trước mắt này Khương Ngư phát hiện, mình vẫn sẽ rung động, vẫn không khỏi cảm thán, người này quả nhiên là rất anh tuấn.
Dáng người cao gầy, mày kiếm mắt sáng, làn da trắng nõn, mũi cao thẳng, bờ môi rất nhạt, bởi vì uống rượu, bờ môi bị nước làm trơn, chói mắt nhất chính là con ngươi thâm trầm, thâm thúy, làm người ta hận không thể chết chìm ở bên trong.
Đến mức đời trước lần đầu tiên mình nhìn thấy anh liền thích anh, sau đó bám lấy nhiều năm như vậy.
Thế nhưng vừa nghĩ tới sự bất lực đời trước, lúc nhìn thấy người phụ nữ kia mang theo đứa bé vẻ mặt ngọt ngào đứng ở bên cạnh Hoắc Diên Xuyên, tim Khương Ngư như bị đao cứa, ánh mắt lập tức lạnh đi mấy phần.
Bởi vì là tân hôn, luôn phải uống vài chén rượu, nhưng mà thân phận của Hoắc Diên Xuyên ở nơi đó, không ít người cũng biết chuyện hôn sự này của Hoắc Diên Xuyên là thế nào mà thành, không người nào dám rót rượu Hoắc Diên Xuyên.
Bản thân Hoắc Diên Xuyên cũng là người rất khắc chế, anh thấy, rượu không phải thứ gì tốt, một người đàn ông không nên để cho mình trầm mê vào loại đồ vật khiến mình mất đi khống chế này.
Cho nên Hoắc Diên Xuyên không uống bao nhiêu rượu, trên người cũng chỉ là mùi rượu nhàn nhạt, không khó ngửi, hòa lẫn vào mùi quần áo mang theo khí lạnh của Hoắc Diên Xuyên thậm chí còn khiến cho người ta cảm thấy dễ ngửi.
Hoắc Diên Xuyên cũng chú ý tới ánh mắt của Khương Ngư, anh hơi nhíu mày.
Trước khi kết hôn, Khương Ngư sống ở nhà họ Hoắc một thời gian, chính Hoắc Diên Xuyên biết cô gái này đối với mình là tâm tư gì, mỗi lần nhìn thấy mình, con mắt vừa to vừa tròn kia đều sáng lên, giống như bên trong có tinh quang lấp lóe.
Mặc dù cô gái này lớn lên "bình thường", lại đen vừa gầy, bọn họ còn ở sau lưng đặt cho cô một biệt danh là Cô Gái Than, thế nhưng đôi mắt của cô gái này lại vừa to vừa sáng, tựa như là ngôi sao sáng lấp lánh trong đêm tối.
Nhất là lúc ông nội lên tiếng bảo hai người họ kết hôn, Hoắc Diên Xuyên đều nhớ thần thái trên mặt Khương Ngư.
Cho nên Hoắc Diên Xuyên vừa nghĩ tới lời mình nói sau đó, trong lòng có chút không đành lòng, dù sao không phải lời gì hay ho.
"Tôi có lời muốn nói với cô."
"Tôi có lời muốn nói với anh."
Hai người đồng thời mở miệng, đồng thời sửng sốt.
"Anh nói trước đi."
"Cô nói trước đi."
Cuối cùng vẫn là Hoắc Diên Xuyên mở miệng trước.
"Cô biết mà, tôi không thích cô, cũng không có tình cảm với cô, ở trong mắt tôi, cô chính là em gái nhỏ của một nhà hàng xóm, chúng ta kết hôn, cũng là bởi vì các trưởng bối đã ước định, nhưng mà cô yên tâm, đã kết hôn, tôi sẽ gánh vác trách nhiệm mình nên gánh vác, những thứ khác, tôi không cho cô được, cô có hiểu không?"