Mộc Chi Đào nghe Tiêu Vãn Sương nói xong, trên mặt ý cười dịu dàng, “Nếu so sắc đẹp, ta chỗ nào có thể so sánh được với đại phu nhân chứ?”
Tiêu Vãn Sương nghe ra ý tứ trong lời nói của Mộc Chi Đào, nàng muốn thay thế được Thẩm Mính Hương, chính là luận tướng mạo nàng lại không cách nào so được với Thẩm Mính Hương. Nhưng mà chuyện này lại có quan hệ gì, dáng vẻ không xinh đẹp có thể dựa vào trang điểm, về phần khí chất đương nhiên là dựa vào bồi dưỡng.
Mộc Chi Đào hiện tại, tướng mạo không phải xuất sắc nhất, tài tình không phải xuất chúng nhất, ngay cả vài phần giống với Bạch Tinh Dao kia, Tiêu Cảnh Nhiên cũng chưa phát hiện. Mộc Chi Đào tuy rằng có một phân tư sắc như vậy, nhưng quả thực tư sắc của nàng không thể bằng Thẩm Mính Hương, ngay cả Đường Bích Lạc dung mạo hơi thua kém Thẩm Mính Hương và Đào Hoàn, nàng cũng không so được.
So sánh Mộc Chi Đào với nữ nhân oanh oanh yến yến trong phủ Thừa tướng, thật là quá bình thường. Tiêu Cảnh Nhiên hay bắt bẻ rất khó sinh ra ý tưởng gì đối với Mộc Chi Đào.
Tiêu Vãn Sương nhàn nhạt nói, “Người và người không giống nhau, ngay cả sắc đẹp giữa người với người cũng là mỗi người mỗi vẻ, mỗi vẻ lại đẹp khác nhau.”
Mà Mộc Chi Đào này đặc sắc nhất chính là lớn lên giống đệ nhất mỹ nhân Bắc Quốc Bạch Tinh Dao. Bạch Tinh Dao là vết chu sa trong lòng Tiêu Cảnh Nhiên, luôn khó có thể dứt bỏ. Tuy rằng Đường Bích Lạc và Bạch Tinh Dao không quá giống nhau, nhưng Đường Bích Lạc bắt được tâm tư Tiêu Cảnh Nhiên, luôn bắt chước Bạch Tinh Dao, đạt được hảo cảm của Tiêu Cảnh Nhiên.
Lúc này một phụ nhân xinh đẹp lại trẻ tuổi, được nha hoàn vây quanh đi tới.
Phụ nhân trẻ tuổi kia nói, “Vãn Sương, tứ di nương đã lâu không thấy ngươi, chỉ chớp mắt ngươi đã thành đại cô nương.”
Người này không phải ai khác, chính là tứ di nương Tiêu Cảnh Nhiên vẫn luôn sủng ái Đường Bích Lạc.
“Chi Đào, ngươi cũng ở đây a!” Đường Bích Lạc bộ dáng quái gở nói.
Đường Bích Lạc là khinh thường Mộc Chi Đào, Mộc Chi Đào ở phủ Thừa tướng nhiều năm như vậy đã thành gái lỡ thì, đến mười tám rồi còn không gả chồng.
Mộc Chi Đào thấy Đường Bích Lạc cung kính hành lễ, “Chi Đào ra mắt tứ di nương.”
Mộc Chi Đào bộ dáng kính cẩn nghe lời cúi đầu, trong lòng lại là khinh thường tứ di nương Đường Bích Lạc, Đường Bích Lạc chính là một hồ ly tinh chỉ biết mê hoặc thừa tướng đại nhân.
Tiêu Vãn Sương tuy nói không thích Đường Bích Lạc, nhưng nói thế nào thì Đường Bích Lạc cũng là tứ di nương phủ Thừa tướng, công phu mặt ngoài vẫn phải làm.
Tiêu Vãn Sương nhàn nhạt cười, “Tứ di nương, đã lâu không gặp, ngươi là muốn đi tìm cha sao?”
Đường Bích Lạc vũ mị cười, nói, “Không phải, ta là đi thỉnh an đại phu nhân.”
Tiêu Vãn Sương nghe thấy lời này nhịn không được vui vẻ, Đường Bích Lạc đâu phải là đến thỉnh an Thẩm Mính Hương, rõ ràng là đến khoe mẽ với Thẩm Mính Hương.
Tối hôm qua, Tiêu Cảnh Nhiên chính là qua đêm trong phòng tứ di nương, khiến Đường Bích Lạc mỹ mãn a.
Tiêu Vãn Sương biết Đường Bích Lạc không phải đi tìm Tiêu Cảnh Nhiên, lúc này Tiêu Cảnh Nhiên còn chưa hạ triều trở về đâu!
Mộc Chi Đào thấy bộ dáng Đường Bích Lạc, hận đến ngứa răng, dựa vào đâu Đường Bích Lạc có thể được thừa tướng sủng ái, dựa vào đâu thừa tướng đại nhân một chút cũng không để ý đến mình.
Tiêu Vãn Sương bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nói với Đường Bích Lạc, “Tứ di nương, nhị ca bị chó săn của Nam Cung tướng quân cắn bị thương, giờ đã đỡ hơn chưa?”
Đường Bích Lạc sắc mặt trở nên rất khó coi, bởi vì Túc nhi, nàng gϊếŧ chó săn lớn của Nam Cung tướng quân, lão gia cấm túc nàng, hiện tại còn không cho phép bà ta ra khỏi viện tử của mình.
Tiêu Vãn Sương cố ý, một là mượn việc này chế nhạo Đường Bích Lạc, hai là mượn chuyện nhắc nhở Đường Bích Lạc, bà ta còn đang bị cấm túc là lúc không thể tùy ý đi lại.
Tiêu Vãn Sương xa xa nhìn lại, tam di nương Đào Hoàn thế mà cũng tới.
Hôm nay thật là vô cùng náo nhiệt, nhiều người tới như vậy!
Đào Hoàn eo thon như dương liễu, làn da thực trắng, tuy nói là lớn hơn Đường Bích Lạc vài tuổi, so với Đường Bích Lạc, lại có một phen ý vị khác.
Bà mặc một bộ váy áo quý giá màu nhạt chậm rãi đi tới, trên người bà có một loại vẻ đẹp đơn giản, làm người ta nhịn không được muốn tới gần.