Tạ Thanh Vân thật sự phục nhóc con này, nhìn mềm mại đáng yêu, không ngờ lại bướng bỉnh như con nghé con.
Minh Kiều đút cho cữu cữu như ý nguyện, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn không cần nói cũng biết vô cùng thỏa mãn.
Cữu cữu vừa rồi chê nước miếng của bé, bé lại không chê cữu cữu chút nào.
Bé múc đầy một thìa trứng hấp, há miệng ăn một miếng lớn.
Nửa bát trứng hấp còn lại, Tạ Thanh Vân cũng ăn thêm mấy miếng.
Ăn xong trứng hấp, Minh Kiều vỗ vỗ bụng nhỏ.
"Cữu cữu."
"Lại làm sao?"
"Người muốn sờ bụng không?"
Minh Kiều ngẩng khuôn mặt nhỏ trắng hồng xinh đẹp, tự hào nói: "Bụng Kiều Kiều, sờ rất thích!"
Bụng nhỏ của bé mềm mại, cho dù là phụ thân, hay là các ca ca và sư huynh tắm cho bé, đều thích sờ!
Tạ Thanh Vân chưa từng gặp qua nhóc con nào biết làm nũng dai như vậy.
Hắn lạnh lùng nói: "Không sờ."
Minh Kiều tiếp tục chào mời: "Thật sự không sờ một chút sao?"
Tạ Thanh Vân: "Không."
Minh Kiều không bỏ cuộc: "Rất mềm đó."
Tạ Thanh Vân: "..."
Hắn không sờ bụng nhỏ, mà đưa ma trảo ra, trực tiếp nhéo loạn lên khuôn mặt nhỏ mềm của nhóc con.
"Ha ha ha, không, không, đừng mà."
Minh Kiều rất nhạy cảm, bị nhéo đến mức lăn lộn né tránh, chân nhỏ mập mạp trong nước quẫy đạp tung tóe nước.
Tạ Thanh Vân nhìn thân hình nhỏ bé của bé nghiêng ngả, muốn chạy cũng không chạy được, coi như đã trút giận.
"Lần này biết sợ rồi chứ?"
Hắn nhướng mày, giọng điệu nghe có vẻ xấu xa: "Còn dám làm phiền ta, ta lại bắt nạt con."
Minh Kiều bị nhéo đến mức nước mắt lưng tròng.
Bé khó khăn lắm mới thoát khỏi ma trảo của cữu cữu, như người lớn thở phào một hơi.
Ngồi vững lại trên tảng đá, hai tay nhỏ mập mạp của Minh Kiều vẫn nắm lấy tay cữu cữu, như thể phòng ngừa cữu cữu đánh lén.
Trên mặt bé dính nước, lông mi cong vυ't ướt sũng, làm cho đôi mắt nai con càng thêm trong veo vô tội.
"Cữu cữu."
Minh Kiều mềm mại lên tiếng, giải thích: "Kiều Kiều không có làm phiền cữu cữu."
"Kiều Kiều thích cữu cữu."
Bé con hở một lúc lại nói thích, không biết hàm súc gì cả.
Tạ Thanh Vân sống đến từng này tuổi, chưa từng nghe qua nhiều lời bày tỏ thích thú trực tiếp như vậy.
Hắn hừ một tiếng, muốn nói chiêu này của nhóc con vô dụng với hắn.
Nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ấm áp của nhóc con, lời đến bên miệng lại không nói ra được.
"Được rồi, nên uống thuốc rồi."
Tạ Thanh Vân thu hồi ánh mắt, múc thuốc đã nấu xong ra.
Hai bát thuốc đắng, Minh Kiều uống đến mức nôn hết lên người Tạ Thanh Vân.
Không phải bé làm nũng trước mặt cữu cữu, mà là trong thời gian ngắn, bé bị ép ăn thịt sống, còn bị đánh hai lần, thân thể nhỏ bé có chút không chịu nổi.
Tạ Thanh Vân tận mắt nhìn thấy sắc mặt hồng hào khó khăn lắm mới ngâm dược tuyền được của nhóc con, trong nháy mắt bị thuốc đắng hành hạ đến mức biến mất sạch sẽ.
Hắn nhíu mày, bước vào dược tuyền.
Hắn ngồi trên đá, ôm nhóc con mặt trắng bệch lên đùi.
Sau đó, bất kể có bị nôn lên người nữa hay không, hắn bưng bát thuốc còn dư, tự mình đút.
Đút xong hai bát thuốc, lưng Tạ Thanh Vân đã ướt đẫm.
Trong lòng hắn là nhóc con nước mắt lưng tròng đang nằm sấp, bên tai là tiếng khóc nức nở đầy uất ức.
"Không sao, uống xong rồi."
Tạ Thanh Vân cất bát thuốc đi, bàn tay to gần như theo phản xạ vỗ nhẹ lên lưng mềm mại của nhóc con.
Một cái lại một cái, không biết đã vỗ bao nhiêu lần.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Kiều áp vào l*иg ngực rắn chắc mạnh mẽ của cữu cữu, dần dần ngừng khóc.
Sau đó, bé ngủ thϊếp đi.