Tạ Thanh Vân ngẩn người, trong lòng chỉ nghĩ một câu:
Cái gì vậy?!
Vừa rồi Công Tôn Ác nói đây là cháu trai của hắn, sao đứa trẻ này lại gọi hắn là cữu cữu?
Hắn nhớ rõ mình chỉ có một đệ đệ là tiên quân, không nhớ là mình có thêm tỷ muội nào nữa!
"Ta không phải cữu cữu của ngươi, ngươi không cần nhận thân với ta."
Tạ Thanh Vân rời mắt khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn đó, giọng nói nhàn nhạt: "Ta không quen mẫu thân ngươi."
"Quen mà.”
Minh Kiều chịu đựng đau đớn, giọng nói run rẩy: "Mẫu thân con là Thanh Hành, con là con trai ruột của mẫu thân. Người xấu nói, người là ca ca của Thanh Hành."
Vì vậy, đây chính là cữu cữu.
Tạ Thanh Vân: "…"
Sắc mặt Tạ Thanh Vân càng lạnh lùng: "Ta đã từng thay tã cho đệ đệ ta khi còn nhỏ, đệ ấy không thể là mẫu thân của ngươi, đệ ấy không thể sinh ra ngươi."
Hắn vẫn còn nhớ rõ giới tính của đệ đệ mình.
Tạ Thanh Vân không tin Thanh Hành sẽ sinh con, có điều đứa bé trong lòng hắn lại nức nở, chu môi, không chịu sửa lời.
Một lớn một nhỏ nhìn nhau, sau một lúc lâu, không đợi Tạ Thanh Vân tiếp tục phủ nhận, đứa bé trong tay hắn đã gục đầu nhỏ xuống, ngã vào khuỷu tay hắn.
Tạ Thanh Vân: "?"
Sắc mặt Tạ Thanh Vân thay đổi, duỗi một tay ra để kiểm tra hơi thở của đứa bé trong lòng.
Hơi thở còn thoi thóp, nhưng rất yếu ớt.
Hắn cau mày, truyền chân khí của mình vào cơ thể bé để chữa trị những tổn thương nội tạng mà bé vừa phải chịu đựng.
Truyền chân khí đơn thuần là không đủ.
Tạ Thanh Vân nhìn đứa bé gầy yếu, trong lòng bỗng dâng lên nhiều suy nghĩ.
Hắn do dự không biết có nên đuổi đứa bé này đi hay không.
Mà nếu đuổi đi ngay, e là sẽ chậm trễ thời gian, cũng chậm trễ thời gian cứu chữa cho nhóc con này.
Có một di tích cổ ở rừng rậm Tây Sa, chủ nhân của di tích cổ này là một dược tiên đã phi thăng từ lâu, Chung Uyển. Chung Uyển để lại một dòng nước thần dược và vô số phương thuốc và dược thảo chữa bệnh.
Di tích này được bảo vệ bởi linh thú cấp sáu, tất nhiên không chỉ có một con.
Tạ Thanh Vân biết vị trí bí cảnh này, có điều hắn vẫn chưa chắc chắn có thể xông vào được.
Ngay khi Tạ Thanh Vân đang cau mày suy tư, bàn tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo hắn đột nhiên siết chặt.
Đứa bé trong vòng tay hắn xinh đẹp như một chiếc bình sứ, khuôn mặt nhăn nhó, hơi thở cũng nóng bỏng.
Bé đang sốt.
Đứa bé này không chỉ trông giống một chiếc bình sứ mà còn yếu ớt như sứ.
"Cữu cữu."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé nhăn nhó, lẩm bẩm nói.
Bé còn quá nhỏ, vẫn còn ỷ lại người lớn, ỷ lại vào người thân.
Vì vậy, mặc dù cữu cữu có thái độ lạnh nhạt với bé, cũng không chịu nhận bé, thì bé vẫn không ngại.
Bé không ngại cữu cữu không cần mình.
Dù sao, bàn tay nhỏ bé của bé sẽ không buông cữu cữu.
Giọng nói lẩm bẩm của đứa trẻ khiến Tạ Thanh Vân, người luôn tự xưng là vững tâm, đứng im lặng trong vài giây.
Vài giây sau, hắn cau mày, ôm đứa trẻ vào lòng đi vào rừng sâu.
Thương Huyền đại lục có rất nhiều linh thú, giống như tu sĩ, linh thú cũng được phân chia theo cấp bậc.
Cấp một và cấp hai là những linh thú bình thường, thường được thuần dưỡng làm thú cưng.
Cấp ba là những linh thú thượng hạng, nhưng tính khí của linh thú cấp ba khi làm thú cưng thường hung dữ và khó thuần dưỡng.
Tương tự, người ta thường lấy nội đan của linh thú cấp ba hoặc tìm kiếm giá trị khác từ chúng.
Trên cấp ba, linh thú cấp bốn và cấp năm đều cực kỳ hiếm gặp. Đặc biệt là linh thú cấp năm, giá trị vô cùng cao, cũng rất khó bắt được.