Minh Kiều biết mình cần dùng loại thuốc nào.
Bé ném hai loại thuốc vào nước, sau đó tự cởϊ qυầи áo.
Cửa sổ được đóng kín, nước tắm nóng hổi.
Chưa hết, Bách Ngọc nhìn nhóc con vừa cởϊ qυầи áo xong xong, cơ thể nhỏ nhắn theo bản năng rùng mình, hắn lập tức vận dụng linh lực của mình, trong nháy mắt, cả căn phòng trở nên ấm áp như mùa xuân.
Nhóc con đang định leo vào bồn tắm, cảm nhận được hơi ấm lan tỏa từ mọi phía, bé mở to mắt kinh ngạc.
"Không lạnh."
"Đúng vậy, không lạnh mới tốt để tắm rửa, Mạc Phồn, lại đây phụ một tay."
Bách Ngọc nói, rồi đặt nhóc con trắng nõn nà vào bồn tắm.
Mạc Phồn ngồi xổm bên cạnh bồn tắm, học theo Bách Ngọc, xoa bóp cánh tay mập mạp của nhóc.
Bách Ngọc và Mạc Phồn đang tắm cho bé, Hoàng Xảo thì vào bếp nấu cơm cho bé.
Đến tối, cả nhà lớn nhỏ quây quần bên bàn ăn, Minh Kiều đeo yếm trước ngực để đề phòng thức ăn rơi vãi lên quần áo.
"Ngon quá!"
Minh Kiều tự cầm lấy muỗng cơm, đánh giá món ăn trên bàn.
Khuôn mặt mũm mĩm của bé dính đầy cơm, miệng ăn ngon lành.
Tay nghề nấu nướng của Hoàng Xảo không được coi là đặc biệt xuất sắc, ngày thường nấu cơm ngon hay không hoàn toàn phụ thuộc vào vận may.
May mắn là hôm nay vận may của hắn không tệ, món ăn được đánh giá cao.
"Ca ca, thịt thịt."
Nhóc con nhét đầy thịt trong miệng, nắm chặt đùi gà bằng tay nhỏ, đưa cho Du Khinh đang không thể tự gắp thức ăn.
"Cảm ơn."
Du Khinh không hề ghét bỏ chiếc đùi gà đã bị cắn một miếng, vẫn còn dính nước dãi của Minh Kiều. Cậu nhận lấy đùi gà, ăn hết trong vài miếng.
Ba vị sư huynh đệ nhìn qua, có thể là tiểu sư đệ mới đến vẫn còn chưa thích nghi.
Họ không nói thêm gì, Bách Ngọc thong thả gắp cá cho Minh Kiều, bình tĩnh sắp xếp công việc cho ngày mai.
"Đại sư huynh, ngày mai huynh đưa tiểu sư đệ đi dạo, xem đệ ấy muốn học gì."
"Tiểu Phồn, lập danh sách các loại thuốc mà Kiều Kiều cần dùng, chúng ta chia nhau đi tìm."
"Hôm nay đã muộn, sau khi ăn tối mọi người nên đi nghỉ ngơi sớm."
Trong số các sư huynh đệ, tuy Bách Ngọc là nhị sư huynh, nhưng rõ ràng là đại sư huynh cũng nghe theo sự sắp xếp của hắn.
Bên ngoài trời đã tối đen như mực.
Minh Kiều trở lại phòng, ăn no nê nên cả người bé con đều cảm thấy thoải mái.
"Ca ca, nơi này thật tuyệt."
Minh Kiều dựa vào lòng Du Khinh, khẽ khàng nói: "Kiều Kiều thích nơi này."
"Nơi này... thật tốt."
Du Khinh bò lên giường đã được trải đệm lót, trong lòng ôm nhóc con đã được thay bộ đồ ngủ thoải mái.
Hai người họ ngủ chung một giường.
"Ca ca, vừa rồi sư huynh nói sẽ tìm thêm thuốc cho Kiều Kiều."
Dính chặt vào người Du Khinh, Minh Kiều không hề buồn ngủ. Bé mập mạp nắm lấy kén tay Du Khinh vừa nhéo chơi, vừa trò chuyện cùng Du Khinh.
Hầu hết trẻ con đều sợ uống thuốc, nhưng Minh Kiều lại tự nguyện muốn uống thuốc.
Du Khinh cụp mắt nhìn nụ cười của bé khi chơi với ngón tay mình, bỗng nhiên cậu muốn biết —
Nhóc con này đã phải trải qua bao nhiêu khổ cực mới có thể ngoan ngoãn, bình tĩnh tự tìm thuốc cho mình như vậy.
Trò chơi ngón tay đơn giản đến nhàm chán, Minh Kiều vẫn chơi mãi không biết mệt.
Cho đến khi Du Khinh thấy đã muộn, mới dỗ bé ngủ.
Trên chiếc giường êm ái, hai đứa bé nép sát vào nhau, ngủ ngon giấc sau nhiều ngày.
Khi họ đã ngủ say, Hoàng Xảo, Bách Ngọc và Mạc Phồn lặng lẽ đến trước phòng của họ.