“Cú mèo!”
“A?” Mọi người đều nghi ngờ, sau đó một con cú mèo bay từ cửa sổ vào, dừng lại trước mặt Arthur Weasley.
“Là thư khẩn cấp của Bộ Pháp thuật, ta cần phải lập tức trở về Bộ, Ron…”
“Con không sao đâu ba.” Ron quay đầu lại nhìn cha mình với nụ cười tươi tắn, “Ba đi nhanh đi…”
“Được rồi…” Arthur Weasley nhìn con trai mình với vẻ không yên tâm, sau đó vội vàng đi rồi.
“Mẹ ơi… Nhà mình còn có huyết thống tiên đoán à?” Bill nhìn em trai mình với vẻ không thể tưởng tượng được.
“Nói cái gì ngốc nghếch, Ron, con…” Molly lại muốn bắt đầu khóc.
“Mẹ, chỉ cần cẩn thận một chút, con cơ bản giống như trước đây, thật sự không có gì.” Tại sao mỗi lần bị mù đều là mình an ủi người khác chứ?
“Ron, thực xin lỗi…” George và Fred cùng nhau xin lỗi, bọn họ lần này thật là chơi lớn, thế nhưng đã làm mù đôi mắt của em trai mình.
Ron nở nụ cười lạc quan, “Không có gì đâu, hai anh không cần cảm thấy tội lỗi. Mẹ, mọi người cũng đừng lo lắng, con sẽ ổn thôi.”
Molly Weasley ôm Ron vào lòng, “Mẹ biết con mạnh mẽ, nhưng mẹ vẫn rất lo lắng. Mẹ không biết con sẽ sống như thế nào khi không có thị lực.”
Ron vỗ về mẹ, “Mẹ đừng lo, con sẽ học cách thích nghi với cuộc sống mới. Con biết mình có thể làm được.”
Fred và George nhìn Ron, “Ron, chúng ta xin lỗi. Hai anh sẽ làm bất cứ điều gì để bù đắp cho em.”
“Ách… Không có việc gì, vậy hai anh có nguyện ý bồi thường em không?” Ron vừa nghĩ,, cảm giác tội lỗi vẫn không dễ chịu.
“Đương nhiên, Ron, em muốn gì? Ngay cả em muốn bồn cầu vòng ở Hogwarts cũng được!”
“George!”
“Mẹ, bọn con chỉ đùa thôi, bọn con còn phải bốn năm nữa mới đi Hogwarts học mà. Nhưng Ron, em có thể đặt trước nhé.”
“Ha ha a ~” Vốn dĩ Weasley phu nhân còn định mắng, nhưng nhìn thấy tiểu nhi tử cười bà chỉ hung tợn trừng mắt nhìn hai đứa con sinh đôi một cái.
“Em tưởng các anh dạy em cưỡi chổi bay!”
“Không được!” Còn không đợi song sinh trả lời, Weasley phu nhân tay chống nạnh, “Ai dám làm cho mẹ phiền lòng thử xem, nga ~ Ron bảo bối không phải nói con, hai đứa con, dám để cho em trai tiếp cận chổi bay, mẹ sẽ đánh gãy chân của hai đứa, bất kể các con là ai, cùng nhau chịu tội!”
“Mẹ như vậy là không công bằng, mẹ không thể vì không phân biệt được chúng con mà cứ thế đánh đồng hai bọn con như vậy.”
“Dù sao cả hai đứa luôn làm chuyện xấu cùng nhau……”
“Kia không đúng đâu mẹ, lần trước mẹ mua cái thớt gỗ là Fred làm hư, còn con dao là con làm hư ~” George biện giải, ừm…… Quả nhiên không giống nhau.
“Mẹ biết là các con hai đứa!” Weasley phu nhân nổi giận.
“Mẹ, đây là bệnh viện!” Ba đứa con còn lại lập tức xông lên ngăn cản mẹ.
—-------------------Tuyến phân cách về nhà—-------------------------------
“Ron, cẩn thận, mẹ nhà mình có phải hay không nên mở rộng một chút rồi.” George đỡ lấy Ron.
“Nhà càng lớn, không phải càng nguy hiểm sao? Chắc phải đem trong nhà sở hữu mọi thứ có giá trị đều thu hồi lại.” Fred đỡ lấy Ron bên kia, hai người cùng nhau giữ chặt Ron.
“Cái kia…… Con có thể tự đi được……”
“Không được!” Mọi người đồng thanh nói.
“Được rồi, nếu con chạm vào thứ gì không nên chạm, nhớ nhắc con nhé ~” Bước vào nhà, Ron liền bắt đầu cuộc hành trình mò mẫm, phía sau theo một chuỗi đuôi đi theo sau.
Các thành viên nhà Weasley lại một lần nữa chứng kiến sự thần kỳ của Ron, khi cậu sờ soạng phòng khách từ trên xuống dưới, liền tự động đến tủ lạnh lấy cho mình một cốc nước trái cây, ngồi xuống vị trí thường ngồi một cách chính xác không sai, đối với mọi người giơ lên nụ cười tươi như tắm trong gió xuân. “Thế nào?”
“À ~ Ron……” Điều này dường như đã trở thành câu cửa miệng của Weasley phu nhân.
“Ron, em thật là quá thần kỳ.”
“Không có gì.” Ron hơi đỏ mặt, “Chỉ cần nhớ là được, vốn dĩ con đã quá quen thuộc ngôi nhà của mình rồi.”
“Ron, em bây giờ ngoan hơn trước nhiều.” Charlie thuận miệng nói một câu, lập tức bị cả nhà tấn công dữ dội.
“Em trước kia không ngoan à?” Ron sắp khóc, khiến tất cả mọi người đau lòng, lập tức chỉ trời thề, Ron trước kia chính là đứa trẻ ngoan nhất trên thế giới, hiện tại càng là độc nhất vô nhị trên trời dưới đất.
Đáp lại mọi người là nụ cười vui vẻ sảng khoái của Ron, ngoài ra còn có thêm một chút nghịch ngợm.
Tân năng lực
Ron gần đây cuộc sống thực sự rất tốt, ăn ngon, ngủ ngon, chơi tốt, mặc dù kiếp trước cũng được người nhà cưng chiều, nhưng kiếp trước lại không có phép thuật thú vị như vậy a.
George và Fred là hai kẻ dị hợm điển hình của cả thế giới phù thủy. Nhiệm vụ hiện tại của họ là làm cho em trai của họ vui vẻ, để cậu quên đi đôi mắt đau khổ (thực ra không có gì, cậu đã quen rồi). Vì vậy, họ thay phiên nhau chơi khăm, và kết quả là họ sẽ bị bà Weasley mắng. Nhưng Ron lại cười thoải mái vì những trò đùa của họ, khiến bà Weasley không thể phạt nặng được, khiến cặp song sinh càng thêm không kiêng nể, khiến bà khó xử.
"Mẹ!"
"Này ~ Ron bảo bối, con sao xuống đây vậy, có chuyện gì à?" Mẹ Weasley nghe thấy tiếng gọi, cũng thở phào nhẹ nhõm, vì Ron có thể đi lại trong nhà không có trở ngại gì. Nhà Weasley cũng đối xử với Ron thoải mái hơn nhiều, nhưng điều đó không bao gồm việc nhìn thấy cậu nhảy xuống cầu thang ba bước một.
"George anh ấy đã phá hủy chiếc ô tô mà bố mua cho con……" Ron ngọt ngào tố cáo, trong nhà cần phải cân bằng, cậu không thể quá bất công với anh trai mà khiến mẹ mệt mỏi được chứ?