E: Chị nói thật chứ
Em nhìn sang chị và thấy chị gật đầu nhẹ, em chán nản cũng chả nói gì và nhìn thẳng ra phía trước. Không gian lúc đó rất nặng trĩu, em không muốn nói gì nữa, cảm giác hụt hẫng và thật vọng đau nhói ở tim. Thời gian đang đi qua từng giây còn em và chị ngồi thì lặng im chả ai đá động gì đến ai. Cũng khoảng 15p sau thì em quay sang cười và nói với chị:
E: Dạ, vậy em chúc mừng chị nhé
Chị nhìn em với ánh mắt rất tội và 2 dòng nước mắt kèm theo, em chả biết nước mắt đó dành cho em hay cho ai nữa. Em cũng chả quan tâm lắm và lấy tay gạt đi 2 dòng nước mắt của chị và nói
E: Buồn gì mà phải khóc hả chị, sắp đám cưới chị nên chị phải vui lên chứ
C: Dạ
E: Thôi em và chị về nhé
Chị gật đầu xong em quay đầu xe lại và chở chị về nhà, đường đi tối hôm đó em có cảm giác rất xa, em chở chị về và em và chị cũng chả nói năng gì cả. Em chở chị về tới nhà thì em bấm chuông, lúc này cái anh thanh niên đi cùng chị ra mở cửa làm em càng thêm buồn bã. Anh này là người gốc Việt tên Tân David hay David Tân gì đó em cũng chả quan tâm, em nói chuyện anh này có thể hiểu được tiếng em nói là gì..
E: Em chào anh
Tân: Chào em, hai chị em mới đi đâu về đấy
E: Dạ em chở chị đi lên trường hồi đó chị dạy em ạ (Em cố tình nói như vậy)
Tân: Thì ra Hương là giao viên của em hả
E: Dạ, thôi chị vào đi em về đây
Chị đi vào cùng người đó, em thì nhìn qua một cái là em đi. Em cảm xúc lúc này rất chán chả biết làm gì cả, em móc trong túi ra thì có 1 tờ 500k 1 tờ 200k và 1 tờ 20k em lao vào quán cháo gỏi vịt và gọi hẳn 1 tô cháo và 1 dĩa gỏi vịt và 10 chai bia Tiger đen uống. Quán này nằm trên vỉa hè trên đường Tô Ngọc Vân, em kiếm chỗ ngồi khuất dưới cây hoa giấy và ngồi đó ăn uống 1 mình.
Thực sự lúc này em đã chảy nước mắt rồi, vì em không thể kiềm chế được nữa. Bia mà vào rồi là em chỉ biết chảy nước mắt ra thôi chứ chả còn biết làm gì nữa. Có thể là em đã lụy tình nhưng em chắc chắn còn hơn như thế, em ăn và uống và cố gắng vứt hình bóng chị ra khỏi đầu óc em. Em uống tầm cỡ 4 chai là xoay rồi, mà kệ em cứ uống tiếp. Em ngồi và uống ăn đến khi nước mắt không thể chảy ra được nữa cũng là em thấy đôi chân của ai đó đứng trước bàn em, em cố gắng ngẩn cổ lên xem là ai thì ra đó là Ngọc...
Ngọc thấy em và khóc và chửi em...
N: Anh có phải đàn ông con trai không vậy
E: Anh cũng chả biết nữa, mà sao em ở đây
N: Em mới đi chơi về em thấy anh đưa chị về nhìn anh buồn đi theo anh thử xem sao coi anh có về nhà không. Y như em nghĩ luôn
E: Em theo anh nãy giờ à, theo anh làm gì đi về đi em, anh muốn ở 1 mình
N: Anh say thế này sao mà em có thể về được
E: Anh nói em về đi, anh không sao cả. Đói với khát nên ăn uống là điều bình thường mà em. Em về đi
N: Anh nói xạo không giỏi bằng em đâu mà cố tỏ ra như vậy, để em đưa anh về
E: Thôi anh không cần, để lát có gì anh gọi bạn anh tới, em về đi trễ rồi
Xong Ngọc lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, thì khoảng 15p sau thì em thấy thằng Quân nó tới:
E: Em gọi cho Quân à
N: Dạ, để ảnh đưa anh về chưa sao
E: Ừ thôi em về đi
N: Anh Quân đưa anh Đ về giúp em nha, anh say lắm á, đừng để anh lái xe
Q: Ok em, em về trước đi, để anh ngồi với nó tý
Ngọc đi về chỉ còn có em và thằng Quân thôi, Quân nó kêu thêm bia cho em và nó uống.
Q: Uống cho đã đi rồi về
E: Ờ ăn đi, cái này tao trả
Sau đó em với nó ăn thôi, ăn và uống thêm một tý nữa là em chính thức gục lục nào không biết luôn. Sáng em tỉnh dậy là thấy đang nằm trong phòng của em ở nhà em. Lúc này là 5h sáng, cũng là thói quen nên em cứ dậy đúng giờ này. Em tắm và pha ít cafe uống, trong đầu thì vẫn còn quay quay và đau đầu. Em cầm điện thoại lên và thấy tin nhắn và gọi nhỡ của Ngoc:
"Anh về chưa vậy, sao em gọi cho anh không được vậy..."
E: Anh về lâu rồi, anh cám ơn em, đừng nói cho chị biết nhé. Anh cám ơn em nhiều
Em nhắn tin lại xong là em chạy bộ thể dục xong là ăn sáng và em đi làm, đi làm mà trong đầu nó nhức chịu không nổi. Sang năm mới em được tách riêng ra ngồi ở phòng riêng làm việc, không còn làm chung với các anh chị nữa. Em đi làm bây giờ lương em chủ yếu là lương trách nhiệm và ký giấy tờ thôi chứ chả có làm gì, còn lại là do thư ký làm hết rồi.
Em đi làm cả ngày mà mệt mỏi, em đành viết đơn xin nghỉ phép 5 ngày để đi du lịch chơi. Em viết đơn mà thư ký sinh năm 92 nhìn em như quái vật vậy. Thư ký em tên Thư:
E: Em làm gì nhìn anh dữ vậy, mặt anh dính gì à
Thư: Dạ không ạ tại em thấy anh hôm nay có vẻ khác ạ
E: Khác sao
Thư: Nhìn anh không có sức sống với anh xanh xao quá em thấy vậy thôi ạ, em xin lỗi
E: Ờ tại anh mệt thôi nên anh mới viết đơn nghỉ phép đây, em gọi giúp anh anh Kha bên phòng Marketing lên giúp anh nhé
Thư: Dạ
E: Đi đi em
Em kêu chị ấy ra để em viết đơn, em cũng chả biết viết gì nữa. Nên em viết đại là nghỉ phép đi du lịch, còn ai không cho em cũng vẫn nghỉ. Vì em có tâm trạng em mới làm được, còn không có ép tiền tỉ em cũng chả làm được. Em viết xong thì anh Kha gõ cửa và em kêu vào.
K: Anh gọi em có việc gì à
E: Anh em gì ở đây, mai em nghỉ phép anh coi thay em quản lý coi chừng giúp em nhé
K: Ok, em đi đâu à
E: Dạ em mệt quá nên em nghỉ vài ngày xả stress ạ. Em đi có gì thì cứ gọi em không sao đâu
K: Ok em
Mọi người đi ra hết, em ngồi suy nghĩ xem là đi đâu. Đầu óc em cũng chả biết là nên đi đâu nữa với lại đang trong thời gian bão nữa. Đi biển sẽ là chắc chắn không có rồi, nên em quyết định đi Đà Lạt cho thoải mái. Quyết là đi nên em cũng chẳng cần phải hỏi ai hết. Em lên mạng tìm xe để đi thì có chuyển xe của TheSing và em đăng ký và đi. Dịch vụ khá nhanh chóng nên ngay trong tối đó em đã lên xe và đi thẳng tới Đà Lạt một mình. Em thích nơi nào lạnh và có nhiều gió chứ em chả thích nắng nóng khô cằn.
Em đi lên Đà Lạt kiếm cái khách sạn nhỏ thuê tầm 200k/ngày và thuê chiếc xe máy Sirus 1 ngày giá cũng 100k chưa tính xăng nữa. Sáng thứ 3 em ở Đà Lạt em cũng dậy lúc 5h và mở cửa phòng khách sạn ra ban công đứng, chỗ khách sạch em ở khá thoáng. Em cảm thấy như lúc nào lên Đà Lạt cũng có mưa phùn vậy, rất mát và dễ chịu. Em tắt hết điện thoại và chỉ mang theo điện thoại công ty để có gì bên công ty gọi em.
Em đi ăn sáng và đi chơi ở các điểm du lịch Đà Lạt, em đi tới chiều thì về lại phòng nằm ngủ tới 7h tối em ra chợ Đà Lạt ăn uống và đi xe vòng quanh Hồ Xuân Hương, em dừng lại một bến đò chỗ đạp vịt thì phải và em ngồi đó có mấy cái ghế đá. Em ngồi hóng mát, đi một mình hơi buồn thật nhưng nếu đi để cho em quên hết hình ảnh của chị thực sự rất là khó.
Em lấy điện thoại cá nhân ra và chuyển từ chế độ máy bay sang di động lại bình thường thì em thấy 7 cuộc gọi nhỡ và 4 tin nhắn. 2 Cuộc của Ngọc, 3 của thằng Toàn, 1 của thẳng Quân và còn lại là của Chị.... Tin nhắn thì em thấy 1 là của 090, 1 của thằng Quân, 1 của thằng Toàn và 1 của Ngọc. Em mở ra nhìn thế thôi chứ em chả đọc tin nhắn gì cả, cái em lại quan tâm nhất là số điện thoại nhỡ của chị. Mọi khi chị gọi em không được là đã nhắn tin, đằng này không có tin nhắn của chị. Em tắt đèn điện thoại và thở dài... Một lát sau thì thằng Toàn nó gọi em, em bắt máy theo quán tính:
E: Alo
T: Mày đi đâu thế
E: À tao đi du lịch một mình thôi có việc gì không
T: Má, sao không rủ anh em tao đi
E: Đi gấp nên quên
T: Đi đâu ấy, gần đây không
E: Tao đang ở Hồ Xuân Hương
T: Nghe quen quen mày
E: Ò quen không, Đà Lạt ấy
T: Vãi, mới đi à
E: Mới xuống xe buýt sáng nay
T: Ok để tao với thằng Quân lên đó, cấm tắt máy bố nói trước
E: Ừ tùy mày
Khỏi cần phải nghĩ em cũng biết nó đi với thằng Quân lên đây liền luôn. Đúng y rằng, đúng 2h sáng no gọi cho em.
E: Nghe
T: Bọn tao tới rồi, chỗ nào nói ngay
E: Bọn đua xe à mà đi nhanh vậy
T: Địa chỉ
E: Gần nhà thờ con Gà tới thì gọi tao
10p sau nó gọi lại em, em ra đón nó và em nói bà chủ là chuyển lên 1 phòng to hơn để có chỗ cho 3 đứa em. Còn chiếc Mazda6 của thằng Toàn nó để ở dưới mà đường hẻm thì không đủ chỗ nên nó đành để ngoài đường và nhờ bên bảo vệ gần nhà thờ giữ giúp và tính tiền sau
Q: Mày đi chơi mà im thế
E: Đi cho khuây khỏa thôi, bọn mày rảnh quá nhỉ
T: Rảnh mà
Bọn em nói chuyện 1 xíu rồi có 2 cái giường chia ra ngủ, chả hiểu sao em nằm đâu thì 2 thằng đó nằm hai bên em:
E: Bọn mày gay à, chia ra mà ngủ 2 cái giường kìa
T: Tao sợ ma
Q: Tao thích nằm gần mày
E: 2 thằng mày qua kia ôm nhau ngủ đi, để tao ngủ ở đây
Hai thằng ó đứng đậy làm gì em chả biết một hồi em nghe cái "TÁCH" em quay qua thì thấy 2 thằng bạn nó kéo giường sát lại với cái giường em.
E: Vãi nồi, kệ 2 tụi mày, đυ.ng tao là tao đạp nhé
Và thế là cả 3 đi ngủ tới 8h sáng dậy, mấy ngày ở Đà Lạt em và lũ bạn đi chơi thôi và em tắt điện thoại cá nhân luôn. Ngày cuối trước khi em về là em ghé qua chỗ bà lão năm trước em đã tìm chị, bà vẫn khỏe và tụi em ở lại chơi và phụ bà chẻ củi và rơm các kiểu, sau đó em lên đồi Robin. Chính là nơi mà em và chị đã ôm nhau ngắm bình minh. Chả hiểu sao em lại đi lên đây luôn, nhưng mà thôi, khởi đầu ở đâu trả lại ở đó thôi mấy thím ạ.
Em về lại TPHCM là ngày thứ 6, thứ 7 em đi làm bình thường. Ngày thứ 7 em làm thì và cũng là sáng thứ 7 em mở điện thoại lên thì 5 cuộc gọi nhỡ trong đó 3 cuộc của Ngọc và 2 của chị ngoài ra chả có tin nhắn nào. Đến bây giờ những tin nhắn đó em cũng không đọc và vẫn sẽ để đấy. Thứ 7 em đi làm và tâm trí ổn định hơn hẳn, đến 10h thì thư ký báo với em là có đối tác muốn gặp.
Em giải thích chỗ này xíu, em được bổ nhiệm lên vị trí PGD chi nhánh TPHCM, còn GD em ổng quản lý ở ngoài Bắc luôn. Cho nên trong Miền Nam em toàn quyền tất cả trong mọi vấn đề và đến thứ 7 em sẽ báo cáo trực tiếp qua Zalo Live cho Boss.
E: Ai vậy em
Thư: Dạ đối tác khách hàng ABC
Em nhớ ra là công ty chị, trước khi chị đi là ba chị nắm quyền lại và gộp công ty đó vào công ty tập đoàn lớn luôn, cho nên công ty chị bây giờ cũng chính là công ty chính của ba chị và nhà chị.
E: Mấy giờ em
Thư: Dạ 10h30 anh
E: Em làm cho anh báo cáo chi tiết về nội dung cuộc họp giúp anh nhé
Thư: Dạ
Chả khi nào mà công ty chị qua công ty em, vì đơn giản công ty chị là khách hàng còn công ty em là dịch vụ. Thư ký em báo là khách hàng đã qua tới và trong phòng tiếp khách của công ty, em vào nhà vệ sinh coi lại vẻ bề ngoài và đi cùng thư ký đi vào.
Em đi vào thì người em đối diện chả ai khác là chị, em hơi chững lại, thư ký em thì biết em có qua lại với chị nên cười khá tươi. Em hơi chựng lại vì đi với chị là anh Tân, sao anh ấy lại đi chung với chị.
E: Công ty YYY chào anh chị ạ, hiếm lắm mới có khách hàng lớn ghé thăm công ty YYY hi
Tân: AAAA hóa ra em là quản lý công ty này à
E: Dạ, anh chị đến công ty em thật là quý quá
....
Xã giao được 5p thì em đánh vào chủ đề chính luôn
E: Hiếm có dịp một khách hàng lớn qua công ty em và giúp cho công ty em học hỏi nhiều lắm. Không biết hôm nay quý công ty qua em có vấn đề gì hay sao ạ
Tân: Anh nghĩ là bên anh đã kiếm được đối tác tốt hơn cho việc ABC công ty rồi, nên anh nghĩ sang năm và cũng có thể lần cuối mình hợp tác với nhau.
Em nghe tới đó là em đứng hình luôn, người hoang mang lúc này chính xác là em vì nó ảnh hưởng tới CTY hơn là em. Em đã ra sức thuyết phục các kiểu nhưng kết quả vẫn là 1. Trong cuộc nói chuyện chị chỉ nói chuyện vài lần với em. Em vẫn cứ nhìn chị coi như thế nào, nhưng chị vẫn ngồi im để anh Tân đàm phán với em.
Buổi gặp mặt khách hàng thảm họa của em, em nhờ thư ký tiễn khách còn em ngồi lại và chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra khi CTY em và chị đang hợp tác xuôn xẻ tư dưng lại chấm dứt hợp đồng trong năm nay. Em đi về phòng làm việc và tra lại tất cả sổ sách liên quan đến công ty coi có sai sót gì không nhưng em chả tìm thấy sai sót gì ở bên em cả.
Ngay lập tức em triệu tập các anh chị có liên quan đến công ty chị hỏi rõ ngon nghành nhưng không thể trách các anh chị được, vì họ làm đúng không có sai sót nhưng cớ sao lại bị chấm dứt hợp đồng như vậy. Có lẽ em chả có tài gì cả để quản lý một chi nhánh công ty như vậy.
Em gọi điện cho chị và hỏi cho rõ ràng:
E: Alo chị Hương à
C: Chị đây em
E: Sao tự dưng bên chị lại cắt hợp đồng với bên em vậy, bên em có làm gì sai và tổn thất đến công ty chị đâu
C: Chị nghĩ như vậy là tốt nhất cho em sau này đấy
E: Cái gì chị cũng phải nói rõ ràng chứ tự dưng chị nói như thế làm sao mà em kiểm soát được
C: Chị đang bận, có gì gọi lại sau em nhé
....
Em chả hiểu nổi được chị là chị đang cố gắng làm cái gì vậy chứ. Kể từ ngày đó em không còn liên lạc với chị nữa đến 19/12/2017 là ngày chốt hợp đồng và thanh toán hợp đồng cho công ty chị. Em vẫn chưa tìm được nguyên nhân cũng như cách bù lỗ của công ty. Ngay sau đó em bị chỉ trích khá nặng nề trong việc quản lý và doanh thu công ty. Đến nỗi Boss ngoài Bắc phải bay vào miền Nam nói với em một câu
"Cậu làm được hay không, không làm được thì nghỉ đi"